[Dịch] Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 667 : Nam Cung Nguyệt gặp bi kịch (bốn)
Ngày đăng: 03:58 21/08/19
Dạ Hành Thiên càng nghĩ càng tức giận, ‘đùng’ một tiếng, bàn tay hung hăng dừng ở trên bàn, tức giận nói: "Dạ Du, ngươi tới nơi này làm gì? Còn có nữ tử bên cạnh ngươi kia lại là người phương nào? Chẳng lẽ Dạ gia ta thành địa phương người nào cũng có thể bước vào hay sao?"
Vẻ mặt Dạ Du ủy khuất, y không rõ tại sao đại thiếu gia cũng không hỏi một chút đã xảy ra chuyện gì, đã mắng y một trận.
Cho dù đại thiếu gia không có thiện lương như Nhị thiếu gia, nhưng ít nhất cũng là một người phân rõ phải trái, hiện tại rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mà không hỏi tình huống đã hỏi trách y.
"Đại thiếu gia, ta chỉ là nghe nói Địa Ngục Chi Liên không còn, vừa rồi lại không cẩn thận nghe được tiểu thiếu gia Dạ Nặc trộm Địa Ngục Chi Liên hơn nữa còn giao cho nữ tử này, lúc này đây mới tính toán đến báo cáo đại thiếu gia."
Khi nói lời này, Dạ Du nhìn nữ tử rúc vào trong ngực Thiên Bắc Dạ ở một bên, trên mặt mang theo một chút cười lạnh.
Nam nhân tóc bạc này cường đại không sai, nhưng Dạ gia còn có một gia chủ đại nhân được xưng là đệ nhất nhân nơi trục xuất, nếu gia chủ đại nhân ra mặt mà nói, chưa hẳn bại bởi nam nhân này!
Nghe vậy, những người khác trong đại sảnh đều bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, vấn đề Địa Ngục Chi Liên quá mức nghiêm trọng, càng quan trọng hơn là người trộm còn là tiểu thiếu gia.
Nếu việc này bị gia chủ phát hiện, tiểu thiếu gia tất nhiên sẽ chịu trừng phạt nghiêm trọng, những người này cũng khó trốn cái chết!
"Thúi lắm!"
Sắc mặt Dạ Hành Thiên trầm xuống, lửa giận thiêu đốt trong mắt: "Địa Ngục Chi Liên ở bên trong tay phụ thân ta, mới vừa rồi ta còn thấy qua, ngươi nói Nặc nhi trộm Địa Ngục Chi Liên? Có chứng cớ gì?"
Địa Ngục Chi Liên là phụ thân đưa cho Cố Nhược Vân, chỉ là những người khác còn không biết việc này, vì không để cho những trưởng lão này có cơ hội tìm phiền toái, cho nên quyết không thể để những người khác biết.
Dạ Du ngây người một chút, nói: "Việc này là ta chính tai nghe thấy tiểu thiếu gia nói, tuyệt không có sai."
"Hả?" Dạ Hành Thiên nhìn về phía Dạ Nặc, nháy mắt với hắn, hỏi: "Y nói là thật?"
Dạ Nặc lập tức hiểu rõ ý tứ lão cha nhà mình, vài bước đi tới trước mắt mọi người, nắm tay nho nhỏ ‘ầm’ một tiếng dừng ở trên người Dạ Du.
Dạ Du không dám phản kháng Dạ Nặc, thân mình trực tiếp bị đánh lui lại mấy bước, trên mặt anh tuấn tràn đầy căm tức, lại là cái gì cũng không dám nói.
"Trộm mẹ ngươi Địa Ngục Chi Liên!" Nắm tay Dạ Nặc từng nắm hạ xuống, trong miệng không ngừng chửi bậy nói: "Lỗ tai nào của ngươi nghe thấy được ta nói lời này? Cũng dám nói xấu ta!"
Đối với nắm tay bay tới kia, Dạ Du không chút dám chống đỡ, sợ sau khi ra tay với Dạ Nặc sẽ đưa tới bất mãn lớn hơn nữa, vì vậy y chỉ là không ngừng né tránh, càng là hận nghiến răng nghiến lợi.
"Được rồi," Dạ Hành Thiên nâng tay lên, ngăn lại động tác của Dạ Nặc, nói: "Nặc nhi, nói cho phụ thân, lần này rốt cuộc bởi vì sao các ngươi tranh cãi?"
"Đại thiếu gia."
Không đợi Dạ Nặc mở miệng, Nam Cung Nguyệt quỳ tiến lên vài bước, hung hăng đụng đầu vang dội, trong mắt đều là ủy khuất và tức giận.
"Cầu người làm chủ vì chúng ta, nữ tử này ra tay đánh bị thương người Dạ gia, ta là vì nhìn không được, mới tìm Du ca báo thù vì đệ tử gia tộc!" Khi Nam Cung Nguyệt nói lời này ngẩng đầu nhìn Cố Nhược Vân, l^q'đ chính nghĩa lẫm nhiên nói: "Từ sau khi ta gia nhập Dạ gia đã luôn ghi nhớ ân đức của Dạ gia, Dạ gia chính là ân nhân của ta, ta yêu gia tộc này khắc sâu, bởi vậy, khi nhìn thấy có đệ tử Dạ gia bị bắt nạt mới nhịn không được mà ra mặt, ta cũng vì Dạ gia."