[Dịch]Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư
Chương 1121 : Cửa thứ bảy (5)
Ngày đăng: 20:01 27/08/19
Vốn dĩ nàng vẫn đang dương dương tự đắc, ai ngờ vị Thất công tử này đột nhiên bay tới, cái gì mà Tiểu Bạch trông giống với anh trai hắn, lại còn phải đoán thành ngữ?
Cái nào với cái nào?
Vốn dĩ luôn tự coi mình là tài nữ Dao Trì Tiên Nữ, lúc này lại đang ngây người ra.
Nàng hoàn toàn không nghĩ ra đáp án là gì.
“Thất công tử, đề bài này có vấn đề rồi!” Lý Dao Dao trầm tư suy nghĩ một hồi rất lâu, những vẫn không có kết quả gì, chỉ có thể dám hỏi như vậy.
Lời này vừa nói ra, liền khiến Thất công tử cảm thấy không vui.
Hắn lạnh lùng nhìn nàng: “Nhìn phần trên của câu hỏi thứ nhất, lần chất vấn này bổn công tử tạm tha cho ngươi, lần sau thì... hừ!
Hai tiếng hừ hừ, dọa Lý Dao Dao sắc mặt trở nên trắng bệch, không dám nói thêm câu nào nữa.
Nhất thời, ánh mắt của mọi người đều dồn về phía Lý Dao Dao.
Bọn họ cũng bắt đầu vật vã suy nghĩ.
Đặt tay lên ngực tự vấn, nến như bọn họ ở vị trí của Lý Dao Dao, cũng chưa chắc đã tốt hơn nàng. Bởi đề bài này, bọn họ cũng không biết.
Nhưng, trên miệng của Tô Lạc vẫn luôn giữ nụ cười, tự tin mà lại dửng dưng.
Mới bắt đầu Tô Lạc cũng nghĩ như Lý Dao Dao, cho rằng vị Thất công tử này có lẽ sẽ ra một đề bài có liên quan tới việc tu luyện, nhưng nàng lại không ngờ rằng, vị Thất công tử có vẻ ngoài ấm áp mà lại có chút thần bí này lại cũng có mặt xảo trá như vậy.
Câu hỏi mà hắn đưa ra rõ ràng phải động não suy nghĩ rất nhiều.
Đề bài kiểu này, nếu như ở thời đại ban đầu của Tô Lạc, thì đén cả học sinh tiểu học cũng có thể trả lời một cách lưu loát, nhưng đột nhiên lại hỏi câu hỏi này ở thế giới kỳ lạ như vậy, đương nhiên là sẽ làm khó tất cả mọi người.
Nhưng...
Tô Lạc ngước lên nhìn Nam Cung Lưu Vân.
Ánh mắt của Nam Cung Lưu Vân lại sáng lên, thần sắc hiện rõ sự tự tin mà phấn chấn.
Tô Lạc liền biết, dựa vào trí thông minh của Nam Cung Lưu Vân, thì không thể nào không đoán ra được.
Nhưng Nam Cung Lưu Vân nhìn ánh mắt của Tô Lạc, tuy rằng tín nhiệm, nhưng vẫn khó tránh có chút lo lắng.
Tô Lạc biết hắn lo lắng điều gì, Tô Lạc lặng lẽ kéo lấy tay Nam Cung Lưu Vân, vẽ liên hồi trên lòng bàn tay hắn.
Sau khi viết xong, hai người nhìn nhau cười, ý cưới trong ánh mắt chỉ có hai người bọn họ mới hiểu được.
Nam Cung Lưu Vân dãn hàng lông mày và cười. Lạc Lạc của hắn, quả thật là thông minh, quả thực đã khiến hắn không cần phải lo lắng nữa.
Hai người bọn họ đều đã đoán ra, nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây vẫn mịt mờ không biết xoay sở thế nào.
Lúc này, trên mặt nàng liền lộ ra vẻ sợ hãi và kinh hoàng.
Bởi vì tới thời điểm hiện tại, nàng trước giờ vẫn là manh mối, còn Thất công tử vẫn không cho phép nói.
Làm thế nào? Rốt cuộc là nên làm thế nào? Lẽ nào thật sự phải nhận thua sao?
Trong long Lý Dao Dao vô cùng bất an, ánh mắt không ngừng di chuyển, nhìn về phía Tư Đồ Minh...
Nhưng, Tư Đồ Minh đó có nhận thức tu luyện không tồi, nhưng còn về việc động não suy nghĩ thì lại không thể.
Hắn cũng lo lắng, lo lắng tới mức mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống, nhưng càng lo lắng càng không nghĩ ra.
Ánh mắt Lý Dao Dao từ từ nhìn qua mặt Tư Đồ Minh, lúc nhìn qua ánh mắt của Tô Lạc, nhìn thấy ánh mắt của Tô Lạc có ý cười, Lý Dao Dao tức giận chút nữa nhảy cả lên.
Nhưng trong tình cảnh này, nàng chỉ có thể cắn răng chịu đựng!
Cuối cùng, ánh mắt nàng dừng lại ở phía Nam Cung Lưu Vân.
Nàng nhìn Nam Cung Lưu Vân thật lâu, ánh mắt chứa đựng mối thâm tình và sự chờ đợi.
Trong ba huynh đệ thì hắn là người thông minh nhất, trên thế giới này căn bản là không có chuyện gì có thể làm khó hắn được... hắn nhất định là đã nghĩ ra đáp án rồi.
Ánh mắt của Lý Dao Dao như dán chặt lấy Nam Cung Lưu Vân, khóe mắt ầng ậc nước, vô cùng đáng thương, lại cộng thêm dung mạo kiêu kỳ, quả thực khiến phải thương xót mà.