[Dịch]Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư
Chương 390 : Tử ngư điện (12)
Ngày đăng: 19:54 27/08/19
Dao Trì tiên tử nhoẻn miệng cười, ngồi xổm xuống, hiền lành nhìn Tiểu Thần Long hơi hơi mỉm cười, vươn ngón tay tinh tế trắng nõn trêu đùa hàm dưới của nó: “Vật nhỏ, ngươi bản thể thật sự là một con chó sao? Ta không tin nha.”
Vừa nói xong chữ nha, tay nàng chỉ vừa mới duỗi về phía hàm dưới của Tiểu Thần Long.
Lại chỉ thấy trước mắt vệt đỏ chợt lóe, mùi máu dâng lên.
“A!” Dao Trì tiên tử tức khắc phát ra một tiếng kêu thê thảm, một chưởng đánh về phía Tiểu Thần Long!
Lúc này ngón tay vốn muốn trêu đùa Tiểu Thần Long của Dao Trì tiên tử đã mất đi phân nửa, đã bị Tiểu Thần Long cắt đứt.
Cả da lẫn thịt, đều cắn đứt, máu tươi ảo ào chảy ra!
Có thể thấy được răng của Tiểu Thần Long tốt đến mức nào.
Tiểu Thần Long là huyết mạch thần long hy hữu nhất trong tộc, qua kỳ ấu nhi đã có thực lực cấp năm, lúc này nó ít nhất cũng có tu vi cấp bốn, cho nên tốc độ nhanh như tia chớp.
Khi Dao Trì tiên tử đánh một chường về phía nó, nó sớm đã nhảy dựng lên, thân mình nho nhỏ trực tiếp nhảy đến đỉnh đầu của Dao Trì tiên tử, hai cái móng vuốt gắt gao kéo tóc của Dao Trì tiên tử.
Dao Trì tiên tử dường như sắp bị vật nhỏ này làm cho tức giận muốn chết!
Nàng cho rằng một chưởng của nàng là có thể tiêu diệt con linh sủng này, lại hoàn toàn không dự đoán được tiểu cẩu tốc độ nhanh như vậy, quả thực không thể tưởng tượng.
Dao Trì tiên tử đánh về phía đầu mình, nàng còn không tin, chính mình ngay cả một con chó cũng không đối phó được.
Nhưng mà, làm nàng tức đến hộc máu chính là, khi nàng chộp tới chỗ con chó đó, thân mình của nó bắn lên, khi nàng thả lỏng thì nó lại rơi xuống.
Càng làm cho nàng tức giận đến điên người chính là nó coi đầu nàng như chỗ để chơi đùa, dẫm tới dẫm đi trên đầu nàng, giống như đi cà kheo vậy, còn dẫm rất vui vẻ!
Dao Trì tiên tử tức giận đến mức muốn ngất luôn!
Kiểu tóc luôn luôn hoàn mỹ không chút cẩu thả của nàng bị con chó này dẫm đạp qua biến thành cái ổ quạ, chật vật giống như ăn xin, không, so ăn xin cũng không bằng.
Tự xưng là Dao Trì tiên tử không dính khói lửa phàm tục sao có thể chịu đựng cái này?
Dao Trì tiên tử trong lòng nảy sinh ác độc, nàng dùng một chưởng thật mạnh đập vào vật nhỏ trên đầu nàng!
Nhưng mà, Tiểu Thần Long lại linh hoạt vô cùng, mắt thấy kia một chưởng chụp tới, nó vèo một tiếng nhảy đến trán Dao Trì tiên tử, bắt lấy tóc nàng đu qua đu lại trên người nàng.
Càng đáng giận chính là, hai cái móng vuốt nhỏ của nó còn dẫm vào ngực Dao Trì tiên tử!
Cách đó không xa, Tô Lạc sớm đã lôi kéo Nam Cung Lưu Vân đứng ở góc, vừa thấy tư thế này của Tiểu Thần Long, quả thực hết chỗ nói rồi, nàng đỡ trán nhìn trời.
Đây chỉ mới là rồng con, rồng con!
Còn bé như vậy đã háo sắc thế rồi, lớn lên còn tới mức nào nữa?
Tiểu Thần Long hoàn toàn không hiểu chủ nhân nhà mình đang kêu rên, lúc này nó chơi rất vui luôn.
Lúc thì nhảy đến phía sau, lúc thì nhảy vào trong tay áo của Dao Trì tiên tử, khi Dao Trì tiên tử muốn bắt nó, nó lại bò ra từ dưới váy của nàng, cách chơi kia quả thực là đa dakng, không có làm không được, chỉ có không thể tưởng tượng được.
Hơn nữa nó thật sự có chút háo sắc.
Nói sao nhỉ?
Khi nó chui tới chui lui trên người Dao Trì tiên tử, nó còn không quên lợi dụng hai cái móng vuốt sắc bén của mình xé nát nhừ váy áo của nàng.
Từ sau khi trốn vào tay áo, nó đã cắt ống tay áo của Dao Trì tiên tử thành hai.
Khi chui ra khỏi váy, nó lại thực tiện tay xé váy của Dao Trì tiên tử thành mảnh nhỏ.
Thấy vậy, Tô Lạc khóe miệng co giật, rất gian nan quay mặt đi.