[Dịch]Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư
Chương 514 : Tiểu thần long ra oai (3)
Ngày đăng: 19:55 27/08/19
“Rống.” Tích Dịch Long đánh vào khoảng không nổi giận đùng đùng, một lần nữa há to miệng máu đánh về phía Tô Lạc.
Mọi người dưới đài thấy một màn như vậy, sắc mặt đại biến, trong lòng run sợ. Bởi vì nếu như bọn họ bị Tích Dịch Long đánh trúng, chắc chắn sẽ bị xé xác thành trăm mảnh!
Ánh mắt ba vị giám khảo dưới đài cùng hiện lên một tia ngưng trọng.
Trưởng lão của Hiệp Hội Lính Đánh Thuê - Bắc Thần Mộc vuốt vuốt bộ râu dài, khẽ lắc đầu: “Xem ra Tử Quỳ Môn lần này thật đúng là đã bỏ hết vốn liếng.”
Viện trưởng của đệ nhất học viện tại đế quốc - Âu Dương Tức gật đầu, khẽ cười nói: “Xem ra lần này Tô Tứ cô nương thua rồi.”
Trưởng lão đoàn danh dự trong cung - Nam Cung Ngự điềm đạm, chỉ đáp: “Chưa chắc.”
Viện trưởng Âu Dương cười một tràng dài: “Ngươi tin tưởng tiểu cô nương kia như vậy?”
Nam Cung Ngự lắc đầu: “Người ta tin tưởng là Tấn Vương điện hạ.”
Nếu Tấn Vương điện hạ xem trọng nha đầu kia, điều đó có nghĩa là, nha đầu kia chắc chắn sẽ thắng.
Ánh mắt của viện trưởng Âu Dương nhàn nhạt rơi trên người Tô Lạc, có chút tò mò, lại có chút thăm dò.
Lúc này, trên Giác Đấu Tràng, Tích Dịch Long lại một lần nữa đến gần Tô Lạc.
Chính ngay tại lúc ngàn cân treo sợ tóc này!
Chú chó con trên vai Tô Lạc bỗng nhiên xù hết lông tơ lên, hướng về phía Tích Dịch Long khổng lồ kia tru lớn một tiếng: “Ngao ô!”
Lúc này, chú chó con đang đứng vững trên đôi vai gầy gầy của Tô Lạc, khuôn mặt lông xù nhỏ nhắn căng cứng, sa sầm, cằm khẽ nâng, cả người nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Tích Dịch Long, tư thế như tiểu điện hạ đang răn dạy nô bộc hèn hạ nhất vậy.
Nhìn bộ dáng và khí thế nghiêm túc như thật của chú chó con này, người xem dưới đài đều cười nắc nẻ, bầu không khí khẩn trương, nghiêm trọng cũng giảm bớt đi nhiều.
“Trời ạ, thật đáng yêu quá đi, chó con thật là can đảm.”
“Đúng vậy, chó con mà cũng dám đòi răn dạy Tích Dịch Long, ha ha ha, buồn cười chết ta, ôi đau bụng quá.”
“Này này, các ngươi thật quá đáng nha, đó đâu phải là chó con? Rõ ràng là linh sủng của Tô Tứ cô nương nha.”
“Chó con thật là dũng cảm nha, lớn lên chắc dễ thương chết mất, đáng tiếc là sống không được lâu.”
Rất nhiều người bị bộ dáng ngạo kiều của chú chó con kia chọc cười đến mức không ngừng lại được, ai nấy đều sôi nổi ôm bụng cười lăn lộn, đều mang biểu tình hận không thể bước lên đài cướp chó con kia đem về nhà nuôi.
Lúc này, đôi mắt sâu thẳm của Tô Thanh ẩn chứa đầy sự trào phúng và mỉa mai, lạnh nhạt nhìn chằm chằm Tô Lạc, khoé miệng cong lên một nụ cười lạnh.
Tô Lạc, đã như vậy rồi mà ngươi còn có thể không chết sao? Tô Thanh hiển nhiên vô cùng tự tin về việc sư môn ban cho nàng Tích Dịch Long!
Nhưng rất nhanh sau đó, nụ cười kia liền treo cứng đờ trên khoé miệng, mà Tô Thanh rốt cuộc cười không nổi.
Bởi vì lại thêm một lần nữa, Tô Thanh mở to mắt nhìn sự tình vô cùng quỷ dị xuất hiện trên đài.
Thân thể khổng lồ của Tích Dịch Long đã bay đến giữa không trung, vươn long trảo, há rộng miệng đầy răng nanh có ý định cắn nuốt Tô Lạc, hơn nữa chỉ đang cách Tô Lạc có khoảng ba thước!
Nhưng trong không trung nghe tiếng chú chó con răn dạy, Tích Dịch Long lập tức cả kinh, dường như đã gặp phải điều gì đó rất khủng khiếp. Tích Dịch Long vội vàng xoay người trên không trung, nhưng thân thể cao lớn khổng lồ không thể xoay chuyển, tức khắc rơi một đường thẳng tắp từ trên cao xuống.
“Bang.” Thân thể to lớn ngã mạnh xuống mặt đất, trên mặt đất liền xuất hiện một cái hố to, in hình dáng Tích Dịch Long.
“A!” Tất cả mọi người dưới đài đều hít sâu một hơi.
Mọi người dưới đài ban đầu còn cười đến ôm bụng lăn lộn dưới đất, bây giờ đều ngây ngốc mà trừng lớn mắt nhìn một màn kịch đầy kịch tính trên đài, cổ đều cứng đờ, ánh mắt ngây dại, thần sắc mê mang.
Sao lại thế này? Vừa rồi chẳng lẽ có phát sinh gì sao? Chẳng lẽ không phải vừa rồi chó con vừa mới kêu ngao ngao vài tiếng sao? Hoá ra tỏ ra dễ thương đáng yêu cũng có thể giết người sao?
Trong đầu mỗi người đều có bốn câu hỏi vì sao cộng thêm một dấu chấm hỏi to đùng.