[Dịch]Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư
Chương 706 : Chuyện thu đồ đệ (6)
Ngày đăng: 19:57 27/08/19
Tô Tử An còn muốn tát thêm một cái nữa.
Nhưng mà, Tô Khê đang hoang mang đã sớm dùng tay che mặt, xoay người chạy đi.
Nàng vừa chạy vừa khóc, nhìn có vẻ cực kỳ ủy khuất.
Lại nói đến Tô Lạc.
Nam Cung Lưu Vân tuy đã rời đi nhưng hắn để lại Long Lân Mã cho Tô Lạc chăm sóc.
Lúc này, Long Lân Mã đang đứng chờ nàng ở cửa phủ.
Tô Lạc nhảy lên thân hình cao to của Long Lân Mã.
Ngược lại, con ngựa của Lãnh dược sư lúc trước uy vũ hùng tráng thế nào thì hiện tại lại bị uy nghi của Long Lân Mã lấn át, sợ sệt không dám vọng động.
Hai con ngựa một trước một sau phi nhanh đến hoàng cung.
Trong hoàng cung.
Dung Vân đại sư ngồi ngay ngắn ở trên ghế tử đàn, thần sắc lãnh đạm.
Dao Trì tiên tử ngoan ngoãn đứng hầu hạ ở một bên, vẻ mặt thanh lãnh, nhưng trong ánh mắt lơ đãng sẽ hiện lên một tia đắc ý.
Hiện tại, có bảy người đang đứng trước mặt Dung Vân đại sư.
Đây là bảy luyện dược sư của hoàng cung mà Cảnh Đế đã sớm an bài, tùy thời đều có thể gọi đến.
Dung Vân đại sư chỉ nhàn nhạt nói: “Đem đan dược gần đây nhất mà các ngươi đã luyện chế trình lên đây.”
Dao Trì tiên tử thu nhận các lọ đan dược vào khay, sau đó dâng lên đặt trước bàn của Dung Vân đại sư.
Trên khay màu đỏ bày ra bảy lọ đan dược được sắp xếp ngay ngắn.
Thân là luyện dược sư, bình thường bảy người này cũng thường diễu võ dương oai. Nhưng hiện tại, ở trước mặt Dung Vân đại sư, một đám như chuột gặp mèo, ai nấy đều nín thở, không dám thở mạnh.
Lúc này, điện Kim Loan tĩnh lặng không một tiếng động, tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng tim đập.
Sắc mặt Cảnh Đế ngưng trọng nhìn chằm chằm Dung Vân đại sư, không hề chớp mắt, rất sợ gương mặt ấy sẽ xuất hiện bất kỳ tia cảm xúc nào.
Dung Vân đại sư cầm lấy lọ dược thứ nhất, mở nắp lọ, khẽ ngửi, lông mày nhíu lại, đem lọ dược đặt xuống một bên. Sau đó đến lọ thứ hai, lọ thứ ba.
Lúc này, điện Kim Loan lặng ngắt như tờ, bảy người đứng dưới đang chờ kiểm tra dược phẩm cũng khẩn trương đến mức muốn ngất xỉu.
Đối với bọn họ, cơ hội lần này có thể khiến bọn họ đổi đời.
Nhưng mà, lông mày của Dung Vân đại sư ngày càng nhíu chặt, thần sắc càng lúc càng ầm trầm, khiến tim bọn họ như rơi xuống đáy cốc.
Quả nhiên, sau khi Dung Vân đại sư kiểm tra lọ đan dược cuối cùng, lão quay sang nhìn Cảnh Đế, khóe miệng treo lên một ý cười lãnh đạm: “Không có?”
Cảnh Đế lúc này toàn thân cứng đờ, trên mặt mang theo một tia xấu hổ: “Chuyện này...”
“Đây là những luyện dược sư xuất sắc nhất của nước Đông Lăng sao?” Dung Vân đại sư chớp mắt.
“Chẳng lẽ... không có cái nào được sao?” Cảnh Đế xấu hổ hỏi.
“Hoàn toàn không được.” Dung Vân đại sư lắc đầu.
Trong mắt Cảnh Đế hiện lên một tia suy sụp.
Ông nên biết rõ ràng từ sớm rằng điều kiện thu nhận đồ đệ của Dung Vân đại sư nhất định vô cùng khắc nghiệt. Có trách chỉ trách ông đã quá hy vọng vào một tia may mắn nhỏ nhoi nào đó sẽ xảy ra.
Nhưng mà như vậy ngược lại càng thêm chứng minh thực lực của Dao Trì tiên tử.
Trên phương diện luyện dược, người được Dung Vân đại sư nhìn trúng và cho đi theo bên người là người có thành tựu đến mức nào?
Càng nhìn Dao Trì tiên tử, Cảnh Đế càng vừa lòng.
Xem đi, xem đi, nhìn trên phương diện nào cũng thấy rất hợp với lão Nhị, chẳng có chỗ nào không xứng đôi cả.
Ông liền quyết định, ngày mai sẽ thương lượng với Dao Trì Lý gia để chọn ngày lành, chờ Nam Cung Lưu Vân trở về sẽ cho bọn họ thành thân.
Cảnh Đế lúc này đang đắm chìm trong thế giới của chính mình mà hoàn toàn quên không suy xét, nếu như chuyện này trở thành sự thật, với tính cách của Nam Cung Lưu Vân, liệu có trực tiếp trói lão hoàng đế lại đem đi động phòng hay không.
Dung Vân đại sư nhàn nhạt liếc mắt nhìn Cảnh Đế một cái, ma xui quỷ khiến thế nào lại thốt ra một câu: “Chất lượng luyện dược sư thế này còn kém xa người của nước Tây Tấn.”
Nghe những lời này, Cảnh Đế đang ngồi trên long ỷ cùng văn võ đại thần trong triều đều tỏ rõ sự xấu hổ.
Nhìn chung thì trên phương diện thực lực, hai nước Đông Lăng và Tây Tấn đều ngang ngang nhau, cạnh tranh cũng ngày càng kịch liệt, không ai phục ai.