[Dịch]Phế Vật Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 924 : Gặp mặt vân khởi (5)

Ngày đăng: 19:59 27/08/19

Nói thật thì, khuôn mặt này có khoảng sáu phần tương tự lúc trước. Chỉ là sau khi thoa thuốc mỡ của lão vu bà Yên Hà kia, dường như ngũ quan của nàng có một chút thay đổi. Thật giống như phẫu thuật thẩm mĩ vậy, đem gương mặt từ bảy điểm chỉnh thành mười điểm! Lúc này, ngũ quan của Tô Lạc quả thực quá mức hoàn mỹ! Nhìn thấy khuôn mặt này, Tô Lạc dường như có điểm không quen biết chính mình. Vị công chúa này rất biết cách tận dụng thời gian và người hầu. Sau khi đáp ứng điều kiện của nàng, ngày hôm sau liền phái người gọi Tô Lạc đến. Lúc Tô Lạc đến, vi tiểu công chúa này đang ngồi chơi bên bàn. Chỉ thấy khuôn mặt phấn điêu ngọc trác nhỏ nhắn đang căng thẳng, tay phải cầm một con dao ngắn, tay trái nắm chặt thành quyền, chừa ra một ngón tay trắng nõn. Giờ phút này, tiểu công chúa đang rất nghiêm túc dùng con dao bên tay phải vươn đến cắt ngón tay bên tay trái. Nàng cắt ngón tay kia thành từng lát từng lát mỏng xinh đẹp. Nhìn thấy Tô Lạc bước đến, nàng ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn, chỉ là bên khoé môi còn vương lại một tia máu, thoạt nhìn vừa đẫm máu vừa tà ác. “Ngồi đi!” Tiểu công chúa dùng con dao cắm vào ngón tay rồi đưa vào miệng, sau đó tuỳ ý phân phó cho Tô Lạc ngồi. Vị tiểu công chúa lúc này nhìn tựa như một tiểu ác ma tà ác. “Có muốn ăn không?” Tiểu công chúa chọn một ngón tay còn vương vết máu đưa cho Tô Lạc. Thần sắc Tô Lạc bất biến khoé miệng hàm chứa ý cười nhàn nhạt: “Công chúa tự mình hưởng thụ đi ạ, nô tỳ đã dùng cơm rồi.” Nếu là giả làm cung nữ, Tô Lạc đương nhiên nhập gia tuỳ tục, tự xưng nô tỳ. Chỉ là âm thanh xưng nô tỳ này lọt vào tai tiểu công chúa khiến nàng khẽ nhíu mày: “Về sau không cần tự xưng nô tỳ, ta nghe không thoải mái.” Lời này vô cùng hợp ý Tô Lạc, vì thế nàng gật đầu đáp ứng. “Ngươi không sợ sao?” Tiểu công chúa liếc nhìn Tô Lạc một cái. Nàng cắt ngón tay ăn thế này mà người này lại không sợ sao? Vừa rồi nàng đã ăn ba phần bò bít tết, khoé miệng còn lưu lại vết máu vẫn chưa lau, người này nhìn thấy mà một chút phản ứng cũng không có? Tô Lạc nhàn nhạt cười: “Công chúa muốn nghe lời nói thật?” “Đương nhiên, nếu ngươi dám nói dối, bản công chúa lập tức sai người ném ngươi xuống sông cho cá ăn!” Tiểu công chúa ngước cổ, lạnh lùng uy hiếp. Tô Lạc khẽ cười, nếu nha đầu này muốn nàng nói thật, thì nàng cần gì phải giấu diếm? “Công chúa thấy củ cải ăn ngon lắm sao?” Tô Lạc lãnh đạm hỏi, thần sắc rất nghiêm túc. Tiểu công chúa tức khắc nhụt chí, “Bang” một tiếng, nàng ném con dao xuống, oán hận trừng mắt nhìn Tô Lạc: “Ánh mắt ngươi làm bằng cái gì không biết. Sắc bén như vậy làm gì? Chán ghét!” Khoé miệng Tô Lạc khẽ giật giật. Tiểu nha đầu này có đôi lúc già dặn đến kỳ cục, có đôi khi lại ấu trĩ đến mức không nói lý lẽ. “Hay là... xem như ta chưa nói qua nhé!” “Ngươi xem bản công chúa là kẻ điếc à?” Tiểu công chúa trừng mắt, nhíu mày căm tức nhìn Tô Lạc: “Rốt cuộc thì ngươi làm sao thấy được?” Trò này nàng chơi lâu rồi, đến cả phụ hoàng cũng chưa nhìn ra được, toàn bộ hoàng cung cũng chỉ có một mình Tam hoàng huynh biết. Người đang ngồi trước mắt nàng làm sao mà biết được chứ? Tô Lạc nhoẻn miệng cười: “Không phải là ta nhìn ra được, mà là vì hồi nhỏ ta cũng có chơi qua trò này.” Tiểu công chúa nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên: “Ngươi cũng chơi trò này? Chẳng trách chỉ nhìn một cái liền biết mánh khoé của ta! Đúng rồi, ngươi tên gì?” Từ sau khi Tô Lạc nói lúc nhỏ nàng cũng có chơi đùa, tiểu công chúa bỗng có một loại cảm giác xúc động, cảm thấy thân thiết hơn với Tô Lạc. Tên gì à? Tô Lạc trầm ngâm một chút. Lão vu bà Yên Hà khẳng định sẽ không bỏ qua cho nàng, cho nên nàng không thể dùng cái tên Tô Lạc này nữa.