Phi Hồ Ngoại Truyện

Chương 22 : Sát quan ẩu lại bạt phụng mao

Ngày đăng: 16:22 18/04/20


Chủ sòng mở bát ba lần, bên " Tài " đều thắng cả.



Hồ Phỉ nghĩ bụng:



- Trong mười sòng bạc có đến chín sòng gian lận. Phụng Thiên Nam đã là tay hoành hành bất pháp mà mở sòng bạc tất nhiên giở trò quỷ quái. Ta phải điều tra cho tệ đoan, đại náo một phen mới được.



Chàng liền chú ý nhìng bát xúc xắc, lại lắng tai nghe thanh âm xem trong con xúc xắc có đổ chì không. Chàng nghe một lúc không thấy gì khác lạ.



Nguyên chàng đã luyện qua thuật nghe tiếng gió, nhĩ lực rất tinh vị Dù là trong bóng tối có ám khí tập kích cũng nghe thanh âm để biết phương vị cùng ám khí loại gì? Thủ kình thế nào? Tỷ như Triệu Bán Sơn là một tay đại hành gia, hôm ấy ở Thương Gia Bảo nghe ám khí tứ phía bắn tới liền đoán được đối phương là đệ tử của Bất Nghi đại sư ở chùa Thiếu Lâm. Thuật nghe ám khí tinh vi đến thế là cùng.



Nhĩ lực của Hồ Phỉ tuy còn kém Triệu Bán Sơn nhưng nghe một lúc lâu cũng nhận được ba con xúc xắc hướng lên trên mặt nào, điểm số cộng được bao nhiêu.



Nên biết con xúc xắc có sáu mặt, điểm sỗ mỗi mặt đều khác nhau. Mặt nhất điểm hướng lên thì mặt lục ở phía dưới đối lại. Lúc ba con xúc xắc nằm xuống thanh âm có khác nhau một ly nhưng người nội lực tinh thâm nghe ám khí đều có thể phân biệt được một cách rõ ràng.



Hồ Phỉđể chủ sòng mở bát thêm mấy lần, chàng nghe không lầm nữa, liền cười hỏi:



- Nhà cái có hạn định đặt cửa bao nhiêu không?



Chủ sòng lớn tiếng đáp:



- Khắp tỉnh Quảng Đông đều biết đổ trường của Nam Bá Thiên tha hồ đặt cửa bất chấp bao nhiêu cũng ăn hết. Nếu không thế thì còn gọi là Anh Hùng Hội Quán sao được?



Hồ Phỉ mỉm cười chìa ngón tay cái lên nói xỏ:



- Phải rồi! Nếu còn hạn định chẳng hóa ra là Cẩu Hùng Hội Quán ư?



Chàng nghe tiếng xúc xắc hạ xuống thành mười hai điểm liền quay lại hỏi:



- Xà Bì Trương! Đặt một ngàn lạng xuống bên " Tài ".



Chủ sòng hòa mình ở đổ trường mấy chục năm cũng phải mở bát mới biết Tài hay Xỉu.



Hắn thấy chàng đặt cuộc một ngàn lạng thì không khỏi sửng sốt.



Hắn mở bát đĩa ra thấy cả ba con xúc xắc đều hướng mặt " Tứ " lên, bất giác sắc mặt lợt lạt, đành phải giao một ngàn lạng.



Tiếp theo hắn lắc hộp xúc xắc thanh âm lẫn lộn. Hồ Phỉ nghe không rõ, ngồi yên không đặt cuộc. Lúc mở bát thành tám điểm.



Tiếng bạc sau Hồ Phỉ đặt hai ngàn lượng bên " Xỉu ". Mở bát ra quả nhiên sáu điểm. Xỉu ăn.



Hồ Phỉ tiếp tục đánh năm, sáu tiếng và đã được giam một vạn một ngàn lạng.



Nhà cái hai tay ướt đẫm mồ hôi cầm hộp xúc xắc lắc thật mạnh.



Hồ Phỉ ghe rõ tiếng bạc này mười bốn điểm liền hô:



- Xà Bì Trương! Đặt hai vạn lạng xuống bên " Tài ".



Hai tên võ sư khuân những gói bạc trên cánh cửa đặt xuống bàn.



Nhà cái bẻ một góc bát lên coi thấy ba con xúc xắc cộng mười bốn điểm. Chân tay hắn rất linh lợi. Hắn thò ngón tay út vào bên hộp sẽ đẩy một cái cho con Lục điểm lật ngược lại thành Nhất điểm. Thế là mười bốn điểm biến thành chín điểm.



Bạc đang Tài mà hóa Xỉu.



Thủ pháp này nếu không luyện mấy chục năm không thể thành tựu được. So với học võ công chẳng kém gì một tuyệt chiêu cực kỳ lợi hại.



Nhà cái thấy Hồ Phỉ không hay biết đã chắc mẩn ăn bàn này rồi. Hắn nhơn nhơn đắc ý hô:



- Đại gia nhất định đặt bấy nhiêu chứ?



Hồ Phỉ đẩy đống bạc giữa bàn đáp:



- Hai vạn lạng đây. Nếu Xỉu thì nhà cái thu hết đi.



Nhà cái hô:



- ¡n tiếng bạc lớn quá!



Hắn mở bát ra, bất giác miệng há hốc không ngậm lại được vì ba con xúc xắc cộng thành mười hai điểm.



Các đổ khách dừng tay không đánh từ lâu rồi. Ai ngó thấy mấy chục gói bạc trên bàn cũng phải kinh tâm động phách. Họ thấy mở bạc thành " Tài " đều bật tiếng la hoảng:



- Úi chà!



Tiếng là vừa đầy vẻ kinh dị lại có ý hoan hô.



Nên biết bọn chúng đều là tay ham mê cờ bạc mà suốt đời chưa từng gặp qua canh bạc lớn thế này.



Hồ Phỉ cười ha hả, đứng một chân trên ghế hô:



- Hai vạn lạng bạc trắng ngầu! Mau giam vào đi!



Nguyên lúc nhà cái tác tệ, thủ pháp mau lẹ nhưng che mắt Hồ Phỉ thế nào được.



Chàng không hiểu nhà cái giở trò gì song cũng đoán chắc ba con xúc xắc bị hắn lật đi rồi.



Nguyên ba con xúc xắc này, một con Lục, một con Ngũ và một con Tam cộng là mười bốn điểm. Nhà cái định lật con L:ục thành Nhất không ngờ đàn lực của hắn lại đụng cả ba con biến thành Tứ điểm, Lục điểm và Lưỡng điểm. Cộng thành mười hai điểm, vẫn là " Tài ".




Bắc Đế miếu cách kiến trúc rất hùng vĩ với toàn thần tử thật rộng.



Qua cổng tới một cái ao lớn. Trong ao toàn là rùa đá rắn đá.



Hồ Phỉ kéo Phụng Nhất Minh vào lục điện nghĩ tới vụ Chung Tứ Tẩu phải mổ bụng con để phân oan. Bầu máu nóng trong ngực trồi lên, chàng đẩy Phụng Nhất Minh té xuống rồi ngửng đầu nhìn tượng thần Bắc Đế dõng dạc hô:



- Bắc Đế gia! Xin ngài hiển linh thân oan cho tiểu dân trả mối oán hờn. Tên giặc này ăn vụng thịt phụng hoàng của tiểu dân mà mọi người bảo gã không ăn...



Chàng chưa dứt lời đột nhiên thấy sau lưng nổi tiếng gió, biết là gần đó có người tập kích hai bên.



Chàng cúi đầu xuống co mình lại. Hai người kia đánh vào quãng không.



Hai tay phân ra đẩy sau lưng hai người đánh " cốp " một tiếng. Hai người đụng mặt vào nhau lập tức ngất đi.



Lại nghe một người tức giận gầm lên nhảy xổ vào.



Hồ Phỉ thấy tiếng bước chân trầm trọng bụng bảo dạ:



- Người này bản lĩnh không phải tầm thường.



Chàng nghiêng mình né tránh.



Bỗng thấy đao quang lấp loáng. Một đại hán lớn như con trâu mộng đã lướt qua bên mình. Thanh đao chém toi Phụng Nhất Minh.



Những người này võ công cao cường. Trong lúc nguy cấp đưa cánh tay trệch đi một chút. Nhát đao chém xuống viên gạch xanh. Mành gạch bay tứ tung.



Hồ Phỉ la lên:



- Tuyệt diệu!



Chàng đưa chân trái đè lên khuỷu tay đối phương.



Đại hán rú lên một tiếng., buông tay bỏ đao ra.



Hồ Phỉ móc chân phải một cái. Thanh đơn đao bay lên. Tiện tay chàng đón lấy rồi cười nói:



- Tại hạ đang bực vì chuyện không có đao mổ bụng gã này mà các hạ lại đem đến chọ Xin cảm ơn các hạ.



Đại hán tức giận đến cực điểm, hết sức rãy rụa.



Hồ Phỉ nhấc chân lên một chút. Đại hán liền xoay mình nhảy vọt lên được ngay, đủ biết cường lực của hắn hơn người.



Hắn đẩy chân phải một cái. Mời đầu ngón tay như móc câu chụp xuống Hồ Phỉ.



Hồ Phỉ xoay mình một cái đã quanh ra phía sau đối phương. Tay trái chàng đẩy mạnh vào vai hắn, miệng quát:



- Lên trời đi!



Phát đẩy này mười phần có đến tám là mượn đà nhảy lên của đại hán.



Đại hán không tự chủ được bay thẳng lên không.



Những người bàng quan bật tiếng là hoảng tưởng chừng người hắn sẽ xuyên thủng nóc miếu ra ngoài.



Đại hán vội đưa hai tay ôm lấy cây hoàng ở giữa đại điện.



Dù hắn không bị đụng té đầu nhưng cứ phải đeo ton ten trên không ngó xuống cách mặt đất mấy trượng.



Đại hán không luyện môn khinh công, thân thể lại trầm trọng. Tuy công lực ngoại gia vào hạng khá mà không dám nhảy xuống.



Đại hán này là nhân vật thứ ba trong Ngũ Hổ Môn, một tay trợ thủ rất đắc lực của Phụng Thiên Nam. Những người ở Trấn Phật Sơn đều sợ hắn một vành.



Bây giờ hắn như người bị treo trên tường nhà, lên không được xuống cũng không xong, coi rất hoang mang.



Hồ Phỉ kéo vạt áo Phụng Nhất Minh đánh roạc một miếng, da bụng hở ra.



Chàng cầm thanh đao nhìn mọi người ở trong điện hô lớn:



- Gã có ăn thịt phụng hoàng hay không, các vị cứ mở mắt ra mà coi cho rõ, đừng bảo ta đổ oan cho người ngay.



Bốn năm người ăn mặc như kiểu hương thân đứng bên đều khuyên giải, nói:



- Xin hảo hán gia hãy nương tay, Nếu mổ bụng y thì người chết không thể sống lại được.



Hồ Phỉ bụng bảo dạ:



- Bọn người này úp úp mở mở, chắc cũng cùng một phe với Phụng Thiên Nam.



Chàng tức giận quát hỏi:



- Chung Tứ Tẩu mổ bụng thằng nhỏ sao các vị không khuyên can? Chỉ con em nhà giàu mới đáng tiền còn con kẻ nghèo cũng không phải là mạng người hay sao?



Các vị hãy về đi. Mỗi vị bắt một đứa con đưa đến đây. Nếu ai không chịu đưa đến, ta sẽ thân hành tới nơi tìm kiếm. Thịt phụng hoàng của ta nếu không phải gã ăn vụng thì là con các vị ăn rồi.



Ta sẽ mổ bụng từng người một để điều tra cho ra vụ này.