Phi Hồ Ngoại Truyện
Chương 42 : Dược vương trang thiết tượng trả thù
Ngày đăng: 16:22 18/04/20
Cô nói tới đây bất giác vành mắt đỏ hoe.
Hồ Phỉ nói:
- Lệnh sư tỷ lưng còng vừa bảo vệ lệnh sư phó có dạ thiên tư chỉ thương yêu tiểu đồ đệ. Y nói thế không phải là quá đáng. Tại hạ nhận ra chỉ có một mình cô nương là thương tiếc sư phó.
Trình Linh Tố đáp:
- Tiên sư bình sinh thu bốn tên đồ đệ. Cả bốn người trong một đêm đại ca được gặp hết. Mộ Dung Cảnh Nhạc là đại sư huynh. Khương Thiết Sơn là nhị sư huynh.
Tiết Thước là tam sư tỷ. Tiểu muội nhỏ tuổi nhất, sư phó định không thulàm đồ đệ nhưng ba vị sư huynh sư tỷ làm nhiều chuyện sài quấy, lão nhân gia sợ sau khi người bách tuế không ai kiềm chế được những hành động tội lỗi của mấy vị nên lúc lão nhân gia tuổi già còn thu tiểu muội làm ấu đồ.
Cô dừng lại một chút rồi tiếp:
- Bản tính của ba vị sư huynh sư tỷ nguyên trước không đến nỗi tệ hại, chỉ vì Tam sư tỷ thành hôn với Nhị sư huynh rồi Đại sư ca kết mối thâm thù. Ba người chẳng ai chịu nhường ai đi đến chỗ không sao vãn hồi được nữa.
Hồ Phỉ gật đầu nói:
- Có phải đại sư huynh cũng muốn lấy tam sư tỷ không?
Trình Linh Tố đáp:
- Những việc này xẩy ra lâu rồi, tiểu muội không nhớ rõ. Chỉ biết đại sư ca đã có sư tẩu, tam sư tỷ lại yêu mến đại sư ca liền đánh thuốc độc cho sư tẩu chết đi.
Hồ Phỉ ủa một tiếng, trong lòng hơi có ý run sợ và cảm thấy học dùng độc lợi ít mà hại nhiều, người tử tế biến thành người tàn nhẫn.
Lại nghe Trình Linh Tố nói tiếp:
- Đại sư ca tức quá, cho tam sư tỷ uống thứ độc dược thành lưng còng, chân què.
Nhị sư ca ngấm ngầm thương yêu tam sư tỷ, tuy mụ đã thành tàn phế, y cũng không rẽ bỏ và kết hôn với mụ. Không hiểu tại sao sau khi hai người thành hôn,đại sư ca lại nhớ đến tam sư tỷ về những điểm hay rồi lại giăng mắc với mụ. Gia sư bị ba người làm cho phiền lòng, bất luận giáo huấn cách nào, ba người vẫn phản phúc rắc rối không sao gỡ ra được. Nhị sư ca là người tương đối chính phái. Y đối với vợ con chung thủy một lòng. Hai người đến bên hồ Động Đình dùng sắt đúc một tòa Dược Vương Trang. Ngoài trang còn trồng thứ Huyết Lật để đề phòng đại sư ca theo dõi nhưng về sau vợ chồng y gây nhiều thù oán trên chốn giang hồ. Toà Dược Vương Trang lại biến thành nơi ẩn lánh kẻ thù của hai vị.
Hồ Phỉ gật đầu nói:
- Té ra là thế. Thảo nào trên chốn giang hồ người ta đồn dại về Độc Thủ Dược Vương mỗi người một khác. Người thì bảo Dược Vương là lão nho sinh, kẻ lại nói Dược Vương là đại hán thô hào. Có người bảo là một mụ đàn bà lưng ngù, lại có người nói là một vị lão hòa thượng.
Trình Linh Tố đáp:
- Độc Thủ Dược Vương chân chính là ai thực là khó nói quá. Gia sư vốn không thích cách xưng hô này. Lão nhân gia bảo " Ta sử dụng độc vật là để trị bệnh cứu người. Ai kêu ta bằng Dược Vương, ta lấy làm hổ thẹn không dám nhận. Bên trên thêm hai chữ Độc Thủ thì ra Vô Sân lão hòa thượng muốn giết người thế nào cũng được hay sao? " Vì gia sư nổi danh sử dụng độc vật mà ba vị sư huynh sư tỷ lại lạm dụng, có khi hại lầm người tử tế nên bốn chữ Độc Thủ Dược Vương đồn đại vang dội trên chốn giang hồ. Gia sư không cho ba vị sư huynh sư tỷ tiết lộ họ tên cùng lai lịch mọi người. Do đó ở đẫu xẩy ra vụ án mạng hạ độc ly kỳ, người ta cũng đổ lên đầu Độc Thủ Dược Vương. Đại ca bảo có oan uổng hay không?
Hồ Phỉ hỏi:
- Sao tôn sư không ra mặt biện minh cho thiên hạ biết?
Trình Linh Tố thở dài đáp:
- Vụ này biện minh cũng rắc rối lắm.
Cô nói tới đây thì đã nắn bóp và buộc thuốc xong cho Hồ Phỉ. Cô đứng dậy nói tiếp:
- Đêm nay chúng ta còn lại hai việc khẩn yếu phải làm. Một là lấy thuốc giải Đoạn Trường Thảo, hai là trị thương cho Tiểu Thiết, con của nhị sư cạ Nếu không...
Đột nhiên cô dừng lại tủm tỉm cười.
Hồ Phỉ nói theo:
- Nếu tại hạ nghe lời cô thì hai việc này dễ dàng quá rồi nhưng hiện giờ không khỏi tổn công rất nhiều.
Trình Linh Tố cười đáp:
- Đại ca biết vậy là haỵ Chúng ta đi thôi.
Hồ Phỉ trỏ vào Mộ Dung Cảnh Nhạc nằm dưới đất hỏi:
- Lại mời ông bạn này vào bồ hay sao?
Trình Linh Tố cười đáp:
- Phiền đại ca giùm cho.
Hồ Phỉ liền xách Mộ Dung Cảnh Nhạc bỏ vào trong bồ, xỏ đòn gánh quẩy trên vai.
Trình Linh Tố đi trước dẫn đường tiến về phía tây nam. Đi chừng ba dặm thì đến trước căn nhà nhỏ. Cô cất tiếng gọi:
- Vương đại thúc! Đi thôi!
Cánh cửa kẹt mở, môt hán tử toàn thân đen sì quày gánh đi ra.
Hồ Phỉ nghĩ bụng:
- Lại một chuyện kỳ quái nữa.
Nhưng chàng nhớ vết xe trước không dám hỏi nhiều, lầm lũi theo sau Trình Linh Tố không dời xa cô ba bước.
Trình Linh Tố quay lại mỉm cười tỏ ý khen gợi là chàng biết nghe lời.
Hán tử kia theo sau hai người không nói nửa lời.
Trình Linh Tố quay về phía Bắc. Vào khoảng hết canh tư thì tới ngoài Dược Vương Trang.
Cô lấy trong bồ ra ba bó hoa lam lớn, chia cho Hồ Phỉ và hán tử mỗi người một bó.
- Đại ca cho thêm củi vào bếp.
Hồ Phỉ giật bắn người lên, ngó lại thanh niên kia, nhận ra chính là gã đã dẫn bầy sói đến xéo nát vườn hoa lam. Gã nhắm mắt lại, miệng há hốc ra. Bộ ngựa tráng kiện hãy còn thoi thóp. Quả nhiên gã chưa chết nhưng đã ngất đi không biết gì nữa. Chàng hỏi:
- Phải chăng là Tiểu Thiết con các vị đây?
Trình Linh Tố đáp:
- Đúng rồi! Tệ sư ca và sư tỷ muốn trục độc khí ra khỏi người gã nhưng không có phấn hoa Hải Đường thì không trị được.
Bây giờ Hồ Phỉ mới yên lòng. Chàng thấy thế lửa trong bếp nhỏ bé liền chất thêm củi nhưng chàng vẫn sợ nước nóng quá. Tiểu Thiết không chịu nổi nên không dám cho nhiều.
Trình Linh Tố cười nói:
- Cho thêm ít củi nữa, không đun kỹ không được.
Hồ Phỉ theo lời lại bỏ mấy thanh củi nqữa vào bếp.
Trình Linh Tố thò tay vào trong chảo để coi nước nóng lạnh thế nào. Cô lấy trong bọc ra một bình thuốc nhỏ đổ chút phấn vàng ra bôi vào mũi Khương Thiết Sơn và Thiết Thước.
Sau một lúc, hai người hắt hơi mấy cái rồi mở bừng mắt ra thấy Trình Linh Tố tay cầm bầu múc nước nóng trong chảo ra rồi lại kín nước lạnh đổ vào.
Hai vợ chồng Khương Thiết Sơn đưa mắt nhìn nhau. Ban đầu hai người vừa kinh hãi vừa tức giận nhưng sau lộ vẻ bui mừng nghĩ bụng:
- Y đã ra tay giải cứu thì đứa con độc nhất của mình có thể vãn hồi được.
Hai người đứng yên lẳng lặng không nói gì mà trong lòng nổi lên nhiều ý nghĩ khôn tả, miệng lẩm bẩm:
- Đứa con yêu của ta hiển nhiên trúng phải độc thủ của y, bây giờ y lại đến giải cứu. Tạ Ơn y là không đáng nhưng nếu y không giải cứu thì con mình không sống được. Hơn nữa y là tiểu sư muội của mình mà thằng con mình còn nhiều tuổi hơn cả ỵ Ai ngờ sư phó lòng dạ thiên tư, truyền thụ cho y một bản lãnh cao thâm hơn mình. Trong một đêm bị y kiềm chế như người bị cột chân tay không còn đất để trả đũa.
Trình Linh Tố thấy nước bốc hơi nhiều lại múc nước nóng ra cho nước lạnh vào.
Khương Thiết Sơn trúng độc bị hành hạ khổ sở, bây giờ phải trục độc ra.
Trình Linh Tố đột nhiên nhìn Vương Thiết Tượng nói:
- Nếu không động thủ thì không trả thù được nữa.
Vương Thiết Tượng dạ một tiếng lượm một thanh củi nhằm đầu Khương Thiết Sơn đánh xuống.
Khương Thiết Sơn cả giận quát:
- Ngươi làm gì thế này?
Hắn nắm lấy thanh củi toan đánh trả. Tiết Thước vội hô:
- Thiết Sơn! Bữa nay chúng ta phải cầu cạnh sư muội mà không chịu nổi mấy đòn ư?
Khương Thiết Sơn thộn mặt ra tức giận quát nói:
- Được rồi!
Hắn buông tay ra.
Vương Thiết Tượng cầm thanh củi đánh xuống. Khương Thiết sơn không né tránh cũng không đỡ gạt, lại nghểng đầu lên cho hắn đập vào.
Vương Thiết Tượng thóa mạ:
- Ngươi đoạt điền địa của lão gia lại bức bách lão gia chế tạo tòa nhà sắt này, còn đánh gẫy ba rẻ xương sườn của lão gia, phải nằm lỳ trên giường hàng nửa năm. Quân chó đẻ kia! Không ngờ lại có ngày nay.
Hắn thóa mạ một câu lại cầm thanh củi giáng mạnh một đòn.
Hắn làm thợ rèn nện sắt đã quen. Tuy không hiểu võ công nhưng cánh tay hắn sức lực cực kỳ mãnh liệt. Hắn đánh gẫy liền mấy thanh củi.
Khương Thiết Sơn thuỷ chung không trả đòn, nghiến răng chịu đựng.
Hồ Phỉ nghe tên thợ rèn họ Vương thóa mạ biết là hắn đã bị vợ chồng Khương Thiết Sơn lấn át cực kỳ khổ sở. Bữa nay Trình Linh Tố xử đạo công bằng cho hắn trả oán. Đây là một cử động khiến chàng khoan khoái.
Vương Thiết Tượng đánh gẫy ba thanh củi thấy Khương Thiết Sơn đầu mặt sưng vù chỗ xanh chỗ tím, vẫn nghiến răng chịu đựng không rên một tiếng. Hắn vốn là người lương thiện nay được trả oán hả giận. Tuy ngày trước hắn bị cha con
họ Vương đánh đập tàn nhẫn hơn nhiều nhưng hắn trả đòn như vậy là đủ. Hắn liệng thanh củi xuống nhìn Trình Linh Tố chắp tay nói:
- Trình cô nương! Bữa nay cô nương giúp giùm tại hạ trả thù, ơn đức này khó lòng báo đáp.
Trình Linh Tố đáp:
- Đại thúc bất tất phải đa lễ.
Cô quay lại hỏi Tiết Thước:
- Tam sư tỷ! Các vị trả lại điền địa cho Vương đại thúc và từ này nể mặt tiểu muội đừng kiếm y để báo thù được không?
Tiết Thước cất giọng trầm trầm đáp:
- Chúng ta vĩnh viễn không bước chân vào tỉnh Hồ Nam nữa.Vả lại trường hợp này khiến bọn ta vĩnh viễn không quên.
Trình Linh Tố nói:
- Hay lắm! Vậy xin cứ thế.Vương đại thúc! Đại thúc cứ về trước đi, ở đây khôngcòn việc gì nữa.