Phi Hồ Ngoại Truyện
Chương 62 : Hồ phỉ lên đài đoạt chưởng môn
Ngày đăng: 16:23 18/04/20
Bỗng nghe người trên đài hô:
- Vị nào võ công cao nhất sẽ nắm quyền chưởng môn. Câu này các vị đều nghe rõ cả. Vậy xin các vị sư bá sư thúc, sư huynh sư đệ, sư tỷ sư muội lần lượt lên đài phô trương tuyệt nghệ.
Tiếng hô vừa dứt, trước mắt mọi người bỗng sáng lòa. Một thiếu phụ mặc áo màu hồng lợt nhảy lên đài nói
- Đệ tử là Cao Vân ở phe chữ Hành xin các vị tiền bối, sư bá, sư huynh cho lãnh giáo.
Mọi người thấy thiếu phụ thi triển khinh công tư thế ngoạn mục, tà áo phất phới, tướng mạo xinh tươi đều nổi tiếng reo hò ầm ỹ.
Dưới đài liền có một thiếu niên nhảy lên đài nói:
- Đệ tử là Trương Phục Long ở chi chữ Nghệ xin Cao sư tỷ chỉ giáo.
Cao Vân đáp:
- Trương sư huynh bất tất phải khách khí.
Mụ co chân phải, ruỗi chân trái về phải trước. Tay mặt thành chưởng, tay trái thành móc câu. Chính là chiêu Xuất Thế Khóa Hổ Tây Nhạc Truyền lúc khỏi đầu trong Hoa Quyền.
Trương Phục Long đáp lại bằng chiêu Thương Dương Đăng Chị Cước Độc Quyền.
Hai người đều thi triển quyền chiêu của bản môn khai diễn cuộc tỷ đấu.
Sau hơn hai chục chiêu, Cao Vân sử chiêu Hồi Đầu Vọng Nguyệt Phụng Triển Xí nhảy xổ lại phóng chưởng đánh hất Trương Phục Long xuống đài.
Dưới đài lại một đại hán nhảy lên nói mấy câu khách khí rtồi cùng Cao Vân động thủ.
Lần này Cao Vân xẩy chân bị tráng hán đẩy ngã lăn đi.
Trên hý đài kẻ lên người xuống tiếp tục tỷ đấu hoài, không hiểu còn mất bao nhiêu thì giờ nữa mới lựa chọn được chưởng môn.
Trình Linh Tố ngó lại Hồ Phỉ thấy chàng vẫn chú ý theo dõi cuộc tỷ đấu trên đài. Cô nghĩ bụng:
- Quyền cước hai người này tuy mãnh liệt nhưng chưa phải hạng cao minh mà sao đại ca lại chú ý đến thế?
Cô khẽ nói:
- Đại ca! Mất nửa giờ rồi, cần phải nghĩ ngay biện pháp nào mới được.
Nếu không mau chóng dùng cách châm cứu thì không kịp đâu.
Hồ Phỉ ừ hữ một tiếng, mắt vẫn chăm chú nhìn lên đài không chớp.
Chẳng mấy chốc một người thua nhảy xuống, người khác lại vọt lên đấu với kẻ thắng.
Tuy đây là cuộc đấu giữa đồng môn nhưng hai người động thủ dĩ nhiên là môn đồ hai chi phái khác nhau thì dù không đến nỗi kẻ sống người chết cũng phải trổ tài nghệ tột độ vì cuộc thắng bại quan hệ đến sự vinh nhục cho chi phái.
Xem chừng những tay cao thủ chân chính không chịu lên đài.
Những người trước mắt chưa chắc đã tranh nổi chức chưởng môn.
Nguyên năm chi phái Hoa Quyền Môn trước nay vẫn mình tranh ám đấu, bây giờ gặp cơ hội, họ giải quyết những điều xích mích đã qua ở ngay trên đài nên cuộc tỷ đấu thực sự náo nhiệt.
Trình Linh Tố thấy Hồ Phỉ dường như coi đến ngây người ra, cô tự nhủ:
- Đại ca bản tính hiếu võ. Y mải coi cuộc tỷ thí thành ra quên hết.
Cô khẽ đầy lưng chừng nói nhỏ:
- Tình thế trước mắt rất cấp bách. Chúng ta hãy ra khỏi nơi đây rồi sẽ tính. Những người này toàn là hảo hán võ lâm, nghĩa khí giang hồ, chắc họ không thèm đi báo quan nha.
Hò Phỉ lắc đầu khẽ đáp:
Bỗng thấy lão họ Thái khoác áo choàng màu đen đứng lên nói:
- Trình sư huynh! bản lãnh của sư huynh rất cao cường khiến cho ai nấy đều khâm phục nhưng lão hủ xem ta thì quyền chiêu của sư huynh tựa hồ giống bản môn mà thực ra không phải. Vụ này không biết tính sao?
Hồ Phỉ run lên nghĩ thầm:
- Nhãn quang của lão này quả ià ghê gớm. Tuy ta sử quyền chiêu Tây Nhạc Hoa Quyền hất người té xuống nhưng thực ra nhờ ở tâm pháp Hồ Gia Quyền.
Nên biết Tây Nhạc Hoa Quyền Môn nổi danh thiên hạ về võ công ngoại môn thì chỗ tinh diệu bên trong đâu có thể Hồ Phỉ chỉ coi một lúc mà hiểu được? Huống chi chàng chưa được nhìn những tay cao thủ phái này ra chiêu, dĩ nhiên chỉ học được bên ngoài.
Chàng đành liều miễn cưỡng đáp:
- Hoa Quyền Tứ Thập Bát, Nghệ Thành Hành Thiên Hạ. Nếu không phải mỗi người hiểu một khác thì sao bản môn lại chia thành năm chi phái? Võ học nguyên không nhất định. Chi phái chữ Thiên của đệ tử hiểu về quyền lý có chỗ khác người là chuyện rất đúng.
Chàng chắc được bọn đệ tử ở chi chữ Thiên ủng hộ mình không đến nỗi bị cô lập nên nói vậy.
Quả nhiên bọn đệ tử phe chữ Thiêh nghe chàng đề cao bản phái trong lòng rất khoan khoái.
Lão họ Thái Lắc đầu hỏi Hồ Phỉ:
- Trình sư huynh! Sư huynh có phải là môn hạ của Cơ lão tam không hay sau khi đã mang tuyệt nghệ mới vào đầu sư? Lão hủ mắt kém coi công phu của sư huynh mười phần có đến chín không phải bản môn.
Hồ Phỉ đáp:
- Thái sư bá noi vậy có điều không đúng. Nếu bản môn muốn tranh phong hơn kém với những phái lớn như Thiếu Lâm. Võ đương, Thái Cực, Bát Quái trong cuộc đại hội chưởng môn khắp thiên hạ thì cần phải thông hiểu hỗ canh tân. Nếu Thái sư bá cho là đệ tử không đáng xin mời sư bá chỉ điểm.
Lão già họ Thái ngần ngừ đáp:
- Bản môn có lão đệ là nhân vật tài kiệt xuất làm rạng rỡ tông môn. Lão hủ vui mừng còn không được khi nào lại có chuyện nghị dị? Nhưng trong lòng có chỗ hoài nghi chẳng thể không nói ra. Bây giờ làm thế này quách.
Xin Trình lão đệ biểu diễn một đường công phi cơ bản về Hoa Quuyền Môn để mười mấy vị lão huynh đệ mắt sáng như đuốc coi xem có phải hay không sẽ rõ. Nếu lão đệ tinh thông võ công bản môn, lão hủ là người thứ nhất reo mừng ủng hộ lão đệ.
Quả nhiên gừng càng già càng caỵ Hồ Phỉ cùng người động thủ còn có thể mập mờ thi triển võ công của mình bằng những chiêu tương tự như Hoa Quyền Môn nhưng bảo chàng biểu diễn quyền pháp để phân rõ chân giả thì chàng không thể làm được. Tuy chàng là người mưu cơ mà lúc này cũng chẳng biết đáp thế nào.
Hồ Phỉ đang tìm lời khước từ bỗng nghe phia sau hòn giả núi có người lên tiếng:
- Thái sư bá! Tại sao sư bá chuyên làm khó dễ phe chữ Thiên của bọn tiểu diệt? Trình sư huynh đây là đệ tử thân ái nhất của gia phụ. Y vào tới cửa đã mười sáu năm, chẳng lẽ lại không luyện hết được đường Hoa Quyền?
Quần hào ngửng đầu nhìn ra thấy một người rảo bước đi tới trước đài.
Chính là Cơ Hiểu Phong, một tay đệ tử nổi tiếng nhất ở chi phái chữ Thiên.
Những việc lớn nhỏ trong chi phái này thường do gã đại diện phụ thân để giải quyết và được coi như người chi trưởng nên ai ai cũng nhận ra y.
Cơ Hiểu Phong nhảy lên đài chắp tay nói:
- Gia phụ đóng cửa ẩn cư đem võ công bản thân truyền thụ hết cho Trình sư ca trong mười sáu năm là để có ngày naỵ Trình sư ca đây bản lãnh hơn đệ tử gấp mười lần. Các vị bá thúc đều thấy rõ, há phí chuyện hoang đường.
Mọi người nghe gã nói vậy không hoài nghi gì nữa. Ai cũng biết Cơ lão tam bản tính quái dị, hiếu thắng. Lão lén lút điều giáo một tên đồ đệ thành tài rồi đột nhiên cho gã thi thố trước mặt mọi người. Hành động này hợp với tính chất của lão. Hơn nữa Cơ Hiểu Phong vốn là tay kiêu hùng mà cũng tâm phục Hồ Phỉ thì không thể giả trá được.
Lão họ Thái toan hỏi nữa thì Cơ Hiểu Phong đã nói ngay:
- Thái sư bá muốn khảo nghiệm võ công của phe chữ Thiên thì đệ tử xin thay mặt Trình sư ca đi một đường quyền để sư bá dạy bảo cho.
Gã không đợi cho lão Thái trả lời đã đứng chụm chân lại biểu diển những chiêu Hiểu Tinh Đương Đầu Tức Tẩu Quyền, tiếp theo đến những chiêu Xuất Thế Khóa Hổ Tây lạc Truyền, Kim Bằng Triển Xí Đình Trung Thiếp, Vi Đà Hiến Bảo Tại Hung Tiền, Bả Tý ]~n Môn Hoàng Thiết Soạn, Khôn Quỷ Ngưỡng Đầu Đấu Liên Tục Lau. Tay gã nắm lại thành quyền, xòe ra thành chưởng, khoằm khoằm thành móc câu hoán chuyển biến hóa theo những thế: Xung, Thôi, Thiết, Phách, Khiêu, Đinh, Gia, Xanh, Liên, Xuyên, Giao mười hai thủ pháp.
Chân y bước thành Cung Tiến Bộ, Mã bộ, Hư bộ, Phốc bộ, Đinh bộ rồi biến thành Hành bộ, đảo bộ, Mại bộ, Thân bộ, Đạp bộ, Trúc bộ, Dược bộ.
Bộ phép vững vàng, đỉnh đạc, có lúc mau lẹ như chinl ưng vồ thỏ.
Bọn đệ tử cùng phe phái đều thuộc lòng đường quyền pháp này nhưng thấy thân thủ vừa tinh diệu vừa ngoạn mục nên thấy đều thán phục. Cả những bậc tiền bối nổi danh các chi khác cũng lẩm nhẩm gật đầu.