Phi Hồ Ngoại Truyện

Chương 71 : Thang bái mưu cao đoạt ngọc bôi

Ngày đăng: 16:23 18/04/20


Trình Linh Tố nói:



- Dường như gã cố ý đến đây quấy phá!



Hồ Phỉ gật đầu rồi không nói nữa.



Lúc này những người có kiến thức trong đại hội? đã nhận ra gã thư sinh muốn trêu chọc Cáp Xích mà thực ra là để phá rối cuộc đại hội chưởng môn của Phúc Khang An, biến cuộc đại hội trang nghiêm thành sân khấu hý kịch.



Thư sinh ngồi trên ghế lấy cây quạt trỏ vào Cáp Xích nói:



- Cáp Xích hòa thượng! Hòa thượng không được vô lễ với ta! Trong cái quạt này có ẩn dấu tổ tôn của Hòa thượng đó!



Cáp Xích ngọeo đầu dòm ngó cây quạt chẳng thấy có gì khác lạ liền lắc đầu đáp:



- Ngươi nói láo, ta không thể tin được!



Thư sinh đột nhiên mở quạt giơ lên, vẻ mặt nghiêm nghị hỏi:



- Ngươi không tin ư? Vậy ngươi thử nhìn xem!



Mọi người trông cây quạt lăn ra mà cười. Nguyên trên mặt cây quạt giấy vẽ một con rùa cực lớn. Con rùa này nằm ngửa bụng hướng lên trời, đang thò cổ ra cố gắng lật mình lại mà lật không được. Dáng coi rất hoạt kê.



Hồ Phỉ không nhịn đựoc vừa cười vừa nhìn Trình Linh Tố. Hai người xác định thư sinh đã chuẩn bị để đến đây quấy phá, bất giác ngấm ngầm đem lòng kính phục.



Nên biết ở giữa nơi đầm rồng hổ huyệt lại trước mặt anh hùng thiên hạ mà dám quấy phá, tất phải là một nhân vật đởm lược hơn người.



Cáp Xích nổi giận gầm lên như sấm:



- Ngươi thóa mạ ta là con rùa ư? Tên tú tài thối tha này không muốn sống nữa rồi!



Thư sinh bình tĩnh hỏi:



- Làm con rùa có chi là không hay? Rùa rất thọ, ta muốn bảo lão sống lâu trăm tuổi.



Cáp Xích nói:



- Nói bậy! Con rùa là tiếng thóa mạ. Vợ đi với trai tức là làm con rùa.



Thư sinh nói:



- Thất lễ! Thất lễ! Thì ra đại Hòa thượng đã lấy vợ rồi.



Thang Bái thấy nét mặt Phúc Khang An mỗi lúc một thêm vẻ bất thiện muốn ra can thiệp thì đột nhiên Cáp Xích gầm lên một tiếng. Lão vươn tay toan chụp vào lưng thư sinh.



Thư sinh không né tránh kịp bị lão xách bỗng người lên ném mạnh xuống đất



Nguyên Cáp Xích đại sư vốn là một tay cao thủ về đô vật ở Mông Cổ.



Hơn nữa Cầm nã thủ của lão gồm đủ ba môn tuyệt kỹ: Đại trảo, trung trảo, tiểu trảo.



Cáp Xích là chưởng môn Trung Trảo môn, sở trường về sử kinh sau lưng là bắp đùi. Lão chụp vào trước ngực hay sau lưng đối phương trăm phát trúng cả trăm.



Thư sinh bị lão chụp vào rồi liệng ra, xem chừng bị đau điếng người. Ngờ đâu hiển nhiên sống lưng gã sắp đập xuống mà lúc chạm đất gã lại đứng hai chân xuống trước.



Chân gã như đặt lò xo, vừa chấm đất lập tức nảy lên. Gã cười hề hề nói:



- Lão vật mà ta không ngã!



Cáp Xích nói:



- Lại đây!



Thư sinh đáp:



- Hay lắm! Lại thì lại!



Gã lại gần tới nơi đột nhiên vươn hai tay chụp lấy trước ngực lão.



Quần hào đều rất lấy làm kỳ vì thân hình Cáp Xích cao lớn quá cỡ, còn thư sinh nhỏ bé gầy nhom. Huống chi Cáp Xích lại chuyên nghề đô vật, ai cũng ngó thấy thư sinh tỷ đấu với lão, chẳng thi triển khỉnh công thì cũng dùng quyền chiêu xảo diệu để thủ thắng, mà sao lúc này gã lại đem sở đoản của mình đánh vào cái sở trường của địch?



Cáp Xích liền vươn tay chụp đầu thư sinh vung chân quét ngang khiến thư sinh ngã chúi người về phía trước. Gã ôm lấy cái cổ to của Cáp Xích, vung hai bắp chân nện xuống đầu gối lão. Gã nện trúng huyệt đạo. Hai chân Cáp Xích nhũn ra, quỵ xuống.



Cáp Xích tuy thua mà chưa loạn, xoay tay chụp lấy sau hnlg thư sinh đè lên người gã.



Thư sinh la làng:



- Không được rồi! Không được rồi!


- Gã thiếu niên thư sinh kia và Tang cô nương lỡ tay bị bắt, dù có bảo toàn được tính mạng cũng phải chịu hành hạ. Ta tìnl cách gì để cứu họ bây giờ?



Bọn vệ sĩ đã lấy dây thừng cột thư sinh và Tang Phi Hồng đẩy đến trước mặt Phúc Khang An để hắn phát lạc.



Phúc Khang An vẫy tay truyền lệnh:



- Hãy để chúng sang một bên rồi sau sẽ tra hỏi cho khỏi cản trở cuộc nhã hứng của các vị anh hùng. An đề đốc! Đề đốc mời các vị tiếp tục tỉ dấu.



An đề đốc dạ một tiếng rồi truyền lệnh cho quần hào tiếp tục tỉ thí.



Hồ Phỉ thấy bọn người này đấu lui đấu tới mà chưa ai là nhân tài kiệt xuất.



Chàng nghĩ tới hai đưa con của Mã Xuân Hoa không hiểu sao chúng lại đoạt được về? Chàng cũng không hay Mã Xuân Hoa có gặp nguy nan gì không,thành ra tâm thần bối rối, không muốn coi mọi người tranh đấu.



Giữa lúc ấy ngoài cửa có vệ sĩ lớn tiếng hô:



- Thánh chỉ đến!



Quần hào nghe nói ngạc nhiên. Còn mọi người ở phủ Phúc Khang An thì từ trên xuống dưới đã nghe quuen rồi, biết Hoàng thượng có việc thì dù nửa đêm thánh chỉ cũng ban ra, chăng có chi là kỳ lạ.



Phúc Khang An sai bày hương án. Hắn quỳ xuống trước thềm để tiếp thánh chỉ.



Từ An đề đốc trở xuống ai cũng quỳ mọp.



Hồ Phỉ trước tình trạng này cũng phải quỳ, nhưng trong lòng ngấm ngầm chửi rủa.



Bỗng nghe tiếng giày lẹp kẹp, năm người từ ngoài cửa lớn đi vào. Đi trước là một lão thái giám.



Phúc Khang An nhận ra lão là Lưu Chí Dư, thái giám ở cung Càn Thanh,bốn người đi sau đều là vệ sĩ chốn cung đình.



Lưu Chi Dư đến trước cửa sảnh đường, không tiến vào. Lão mở thánh chỉ ra tuyên đọc:



"Binh bộ thượng thu Phúc Khang An nghe chỉ!



Vừa rồi bắt được hai tặc nhân, một nam một nữ. Vậy lập tức đưa vào cung. Khâm thửl



Phúc Khang An ngơ ngác tự hỏi:



- Sao Hoàng thượng lại biết tin inau lẹ đến thế? Ngài đòi đưa hai tặc nhân vào cung làm gì?



Hắn ngửng đầu ngó thấy đầu mắt lão thái giám có chiều khác lạ liền nghĩ ngay tới ngày thường bọn thái giám truyền chỉ nhất định vào đứng chính giữa đại sảnh, quay mặt về hướng Nam tuyên đọc. Lần này chỉ dụ của triều đình ban ra, lại do thái giám già Lưu Chí Dư ra tới thì nhất định không sai trật quy củ.



Trong vụ này tất có nguyên nhân.



Hắn liền đứng dậy nói:



- Lửu Công Công! Mời công công vào ngồi dùng trà và coi các vị anh hùng hảo hán diễn võ.



Lưu Chi Dư đáp:



- Hay lắm! Hay lắm!



Đột nhiên lão chau mày nói tiếp:



- Đa tạ Phúc đại soái. Lão phu không uống trà nữa vì đức Hoàng thượng đang chờ phúc chỉ.



Phúc Khang An ngó tình cảnh này liền tỉnh ngộ ngaỵ Hắn biết lão bị bốn tên thị vệ Ở phía sau uy hiếp mà giả truyền thánh chỉ. Bốn tên vệ sĩ kia nếu không phải bạn đồ thì cũng là người ngoài giả trá.



Hắn thản nhiên không lộ vẻ gì, mỉm cười hỏi:



- Mấy vị đại ca đi theo lão công công là ai vậy? Sao trông lạ mặt thế?



Lưu Chi Dư ấp úng:



- Cái đó... ha ha!... Họ Ở tỉnh ngoài mới đến.



Phúc Khang An liền hiểu rõ ngaỵ Hắn biết những thị vệ Ở cung đình là người thân tình, quý hiển hoặc những đệ tử thế gia lập nhiều chiến công, còn bọn võ sĩ tầm thường thì làm thị vệ bên cạnh Hoàng đế thế nào được?



Hắn tự nhủ:



- Bây giờ phải ly khai bốn tên kia ra để Lưu Thái giám khỏi bị chúng uy hiếp.



Hắn liền nói:



- Đã vậy thì bốn vị thị vệ đại ca dẫn tặc nhân đi!



Hắn vừa nói vừa trỏ vào thư sinh và Tang Phi Hồng bị cột để một bên.