Phi Hồ Ngoại Truyện

Chương 76 : Viên tử y vu hảm thang bái

Ngày đăng: 16:23 18/04/20


Viên Tử Y nói:



- Đó là ngân châm, không có chất độc, đại ca bất tất phải quan tâm.



Nàng liền đặt phất trần vào huyệt Huyền khu của Hồ Phỉ khẽ nhấc lên kéo theo một mũi ngân châm ra. Tiếp theo nàng lại rút nốt những mũi ngân châm ở huyệt Mệnh môn.



Nguyên trong đám sợi tơ ở phất trần có một khối đá nam châm rất lớn.



Hồ Phỉ nói:



- Viên cô nương! Cô nương..



Viên Tử Y cúi đầu khẽ đáp:



- Tiểu muội vẫn lừa dối đại cạ Đây là tại tiểu muội không tốt.



Nàng dừng lại một chút rồi tiếp:



- Tiểu muội xuất gia từ nhỏ, pháp danh là Viên Tính, liền lấy chữ Viên làm họ. Còn Tử Y tức là tuy y (áo đen).



Hồ Phỉ ngơ ngác nhìn nàng, chàng không tin nhưng thấy Viên Tử Y trước mặt mình hiển nhiên là một vị ni cộ Lát sau chàng mới ngập ngừng hỏi:



- Sao.. sao cô nương lại gạt tại hạ?



Viên Tính cúi đầu xuống khẽ đáp:



- Tiểu muội vâng lệnh sư phụ từ Hồi Cương xuống đến Trung Nguyên mà đi một mình, nếu ăn mặc theo tăng ni thì dọc đường chỗ ăn chỗ ngủ có điều bátt diệu nên phải hóa trang làm người phàm tục. Mái tóc trên đầu tiểu ni cũng là tóc giả. ăn uống vẫn cữ thịt thà, chắc đại ca không nhận ra được.



Hồ Phỉ chẳng biết nói gì nữa, chỉ buông tiếng thở dài.



Lại nghe An đề đốc lớn tiếng hỏi:



- Còn vị nào muốn tỉ thí với Phựng lão sư ở Ngũ Hổ môn nữa không?



Lúc này Hồ Phỉ tâm thần hoảng loạn, những tiếng hô của An đề đốc chẳng lọt vào tai.



An đề đốc hô liền ba câu vẫn không thấy ai lên tiếng khiêu chiến với Phụng Thiên Nam, liền nhìn Phúc Khang An nói:



- Bẩm đại soái! Bảy chiếc Ngọc Long bôi thưởng cho bảy vị lão sư này rồi.



Phúc Khang An nói:



- Hay lắm! Hay lắm!



Lúc này trời đã bình minh, ngoài cửa sổ ánh sáng ban mai đã lờ mờ. Qua một đêm kịch đấu, bảy chiếc Ngọc long bôi đã thành dịch cục.



Quần hào trong đại sảnh xôn xao nghị luận, mỗi người nói một câu:



- Còn chiếc Ngọc Long bôi bị Hồng Hoa hội cướp đi, chẳng hiểu có vị chưởng môn phái nào có đủ bản lãnh cướp lại chăng?



- Hừ! Dù bản lãnh cao cường đến đâu cũng chẳng thể đấu với Hồng Hoa hội được.



- Trần tổng đà chúa ở Hồng Hoa hội võ công tuyệt đỉnh, lại thêm Triệu Bán Sơn, Văn Thái Lai, Thường thị huynh đệ, kẻ nào không phải là nhân vật phi thường mà muốn đến đoạt bôi là không muốn sống nữa.



Có người nhìn Viên Tính bàn tán riêng với nhau:



- Sao vị ni cô xinh đẹp kia lại làm được Tổng chưởng môn mười ba nhà?



Chắc y có pháp thuật tà môn!



- Nếu cô nương bản lãnh cao cường, sao lại không đến đoạt một chiếc Ngọc Long bôi?



- Hừ! Khi nào cô dám dây vào ngân châm của Phụng lão sư? Dù cây đồng côn của lão gãy làm bốn đoạn, vẫn có thể phóng ngân châm đả bại đối phương để thủ thắng mới thực là tài.



Một người không phục nói:



- Cái đó chưa chắc! Vị lão sư râu vàng nghe tin Tổng chưởng môn mười ba nhà tới, giật mình kinh hãi, vì y phân tâm nên mới mắc tay họ Phụng.



Không thì chưa biết ai thắng ai bại.



Lại người khác nói:



- Xem chừng Điền Quy Nông còn kém lắm. Vật báu trấn sơn của Thiên Long môn mà hắn để người ta tay không đoạt mất mà vẫn mặt dầy đi lượm đao về.



An đề đốc đến bưng khay thánh chỉ đến giữa sảnh đường hô to:
- Ngươi.. ngươi có phải là.. con gái của Ngân Cô?



Viên Tính cười lạt đáp:



- Thế ra lão nhận được ta rồi!



Thang Bái lớn tiếng la:



- Phúc đại soái! Tên ni cô này là cừu gia của tiểu nhân! Thị đặt cạm bẫy hãm hại tiểu nhân. Xin đại soái đừng tin thị.



Viên Tính nói:



- Phải rồi! Ta là cừu gia của lão. Mẫu thân ta cùng đường đến nương nhờ nhà lão. Không ngờ Thang đại hiệp mặt người dạ thú, thấy mẫu thân ta xinh đẹp liền dùng bạo lực xâm phạm tiết hạnh, khiến mẫu thân ta treo cổ lên xà



nhà tự tử Vụ này có đúng không?



Thang Bái biết mình thừa nhận việc xấu xa đó trước mặt anh hùng thiên hạ là mất hết thanh danh, bằng không nhận thì Phúc Khang An sẽ tin lời vu hãm của Viên Tính. Lão đành gật đầu đáp:



- Đúng rồi! Vụ đó quả có thực.



Quần hào trong đại sảnh lúc trước rất kính trọng Thang Bái, tưởng lão là tay đại hiệp cứu nhược phù nghỵ Lão câu kết với Hồng Hoa hội, là những bậc anh hùng mà bạn hữu võ lâm đều ngưỡng mộ, dù có gia nhập hội này cũng chẳng tổn thương gì đến hai chữ đại hiệp. Bây giờ nghe chính miệng lão thú nhận đã cưỡng gian nạn nữ khiến người ta phải tự tử, ai nấy lớn tiếng bài xích rất huyên náo. Người thì mắng lão là Ngụy quân tử, kẻ thóa mạ là Y quan cầm thú.



Viên Tính chờ sự Ồn ào lắng xuống mới cất tiếng lạnh lùng:



- Ta muốn giết ngay tên cầm thú để trả thù cho vong mẫu, nhưng võ công lão mạnh quá không địch nổi, phải ngày đêm dòm qua cửa sổ hoặc ẩn trên nóc nhà dò xét hành động của lão. Ha ha! Trời cũng chiều lòng người, ta nghe được lão vẫn ngấm ngầm bàn bạc với bọn phỉ đồ ở Hồng Hoa hội là Triệu Bán Sơn, Thường thị huynh đệ, Thạch Song Anh. Vừa rồi gã thiếu niên thư sinh đoạt được chiếc Ngọc Long bôi là tên thư đồng Tâm Nghiễn của Tổng đà chúa Trần Gia Lạc, có đúng thế không?



Quần hùng nghe nói lại xôn xao một lúc.



Phúc Khang An lẩm bẩm:



- Gã đó đúng là Tâm Nghiễn, thì ra gã lớn mật thật, không sợ ta nhận được mặt.



Thang Bái hỏi lại:



- Ta nhận biết gã thế nào được? Nếu ta cấu kết với Hồng Hoa hội thì sao lại ra tay bắt gã?



Viên Tính cười khẩy đáp:



- Lão hành động khôn ngoan lắm! Nếu ta không nghe được lão mật thị từ trước thì chẳng thể nào nghĩ tới lão dự định âm mưu này.



Nàng đổi giọng nói tiếp:



- Thang đại hiệp! Tiểu ni xin hỏi: Thủ pháp điểm huyệt của đại hiệp là độc môn, người ngoài không giải khai được. Vừa rồi đại hiệp điểm huyệt tên phỉ đồ ở Hồng Hoa hội, sao đèn lửa nhà đại sảnh lại tắt hết? Tên phỉ đồ kia liền được giải khai huyệt đạo trốn đi là nghĩa làm sao?



Thang Bái há miệng hú lưỡi ấp úng đáp:



- Cái đó.. cái đó là có người ngấm ngầm giải cứu.



Viên Tính lớn tiếng:



- Đúng! Có người ngấm ngầm giải cứu, nhưng ngoài Thang Bái đại hiệp quyết không còn kẻ thứ hai nào.



Hồ Phỉ ngấm ngầm kinh dị, bụng bảo dạ:



- Lời buộc tội của nàng rất sắc bén. Thang Bái có trăm miệng cũng khôn bề giải thích. Chính ta đã giải một phần huyệt cho gã thư sinh, còn phần nữa không hiểu ai đã ra tay, nhưng quyết không phải là Thang Bái.



Lại nghe Viên Tính nói tiếp:



- Phúc đại soái! Thang Bái đã ngấm ngầm lập kế với bọn phỉ đồ Hồng Hoa hội giả vờ bắt gã thư sinh để bên cạnh đại soái. Kế đó lại do bọn khác quạt tắt đèn lửa để gã thư sinh thừa cơ nhốn nháo hành thích đại soái. Nhưng chúng tiên hệu bọn vệ sĩ thấy thư sinh bị điểm huyệt rồi không nhúc nhích được, dĩ nhiên không đề phòng gã hành thích. Không ngờ đại soái hồng phúc tày trời, gặp hung hóa kiết. Bọn thị vệ lại dốc dạ trung thành, phòng vệ cực kỳ nghiêm mật. Đèn lửa tắt rồi, họ đều chạy đến bảo vệ đại soái thành ra gian tặc không thể sinh cường được.



Thang Bái la lớn:



Mi nói nhăng nói càn! Làm gì có chuyện đó?



Phúc Khang An nghĩ lại tình trạng vừa qua rồi mười phần đã tin cả mười.



Hắn la thầm:



- Chà! Nguy hiểm quá!



Hắn lại nhìn Vương kiếm Anh và Chu Thiết Tiêu nói:



- Các ngươi giỏi lắm! Ta sẽ thăng quan cho!