Phi Hồ Ngoại Truyện

Chương 79 : Hồ phỉ đả bại thập bát cao thủ

Ngày đăng: 16:23 18/04/20


Hồ Phỉ đang nghi hoặc trong lòng, chàng nhìn ra những người bốn mặt đã tới gần lại càng không hiểu.



Hơn hai chục người này phần nửa mặc tăng bào màu đỏ, đều là những nhà sư ở Tây Tạng. Phần còn lại đều mặt sắc phục vệ sĩ ở Thanh cung.



Hồ Phỉ ghé tai vào gần Trình Linh Tố khẽ nói:



- Nhị muội! Quả là chúng ta bị hãm vào bẫy của ác tặc. Hai mặt địch nhân giáp công, chúng ta phải nhằm phương Tây mà xông ra.



Trình Linh Tố chưa kịp trả lời đã thấy một tên vệ sĩ râu đen vượt đám đông tiến đến lớn tiếng hỏi:



- Ha ha! Phải chăng đạo trưởng là Vô Trần đạo nhân?



Đạo nhân hỏi lại:



- Đã biết tiếng Vô Trần còn ra khiêu chiến thì thật là lớn mật. Các hạ là ai?



Hồ Phỉ nghe tên vệ sĩ râu đen nói vậy bất giác buột miệng hỏi:



- Vô Trần đạo trưởng đấy ư?



Vô Trần cười đáp:



- Chính thị! Triệu tam đệ khoe tiểu huynh đệ là bậc anh hùng, quả nhiên không sai.



Hồ Phỉ cả mừng hỏi:



- Nhưng.. nhưng.. Phúc Khang An.... Triệu tam ca hiện ở đâu?



Đại hán râu đen trả lời Vô Trần:



- Tại hạ là Đức Bố!



Vô Trần hỏi:



- Ủa! ông bạn là Đức Bố ư? Ở Hồi Cương ta từng nghe người ta nói:



Mới đây Hoàng đế kiếm được một tên ưng khuyển mạnh nhọn móng sắc kêu là Đức Bố gì đó, hiệu xưng là Đệ nhất dũng sĩ Mãn Châu gì đó, dùng làm Đới Đao thị vệ gì đó, có phải là các hạ không?



Đạo nhân nói luôn ba tiếng "gì đó" khiến Đức Bố nổi giận quát:



- Phải rồi! Ngươi đã biết tên ta sao còn dám càn rỡ dưới chân thiên tử?



Ngươi thật là lớn mật!



Hắn chưa dứt lời đã vung kiếm đâm tới Vô Trần.



Vô Trần vung kiếm lên gạt đánh choang một tiếng. Kình lực của cả hai người đều mãnh liệt.



Kiếm chiêu của Vô Trần liên miên không dứt. Kiếm chiêu của Đức Bố không mau lẹ bằng, nhưng giữ môn hộ rất kín đáo.



Thỉnh thỏang hắn mới đâm trả lại một miếng nhưng cực kỳ tàn độc. Cái danh hiệu "Mãn Châu đệ nhất dũng sĩ" thực không phải ngẫu nhiên mà được.



Hồ Phỉ đã nghe Triệu Bán Sơn nói đến nghta huynh của y là Vô Trần đạo nhân kiếm thuật tinh thông, thiên hạ không ai bì kịp. Không ngờ chàng đấu với lão đã ngoài trăm chiêu mà vẫn giữ được thế quân bình, chàng không khỏi mừng thầm, nhưng lại nghĩ:



- May mà ta chưa biết lão chính là Vô Trần đạo trưởng, nếu không thì oai danh của lão làm cho khiếp đảm, e rằng không chống nổi một trăm chiêu đã thất bại rồi.



Hồ Phỉ đang chú ý đến tình hình tỷ đấu của Đức Bố và Vô Trần thì hai tên vệ sĩ ở Thanh Cung đã tiến lại quát:



- Hạ khí giới xuống!



Hồ Phỉ hỏi:



- Để làm gì?



Một tên thị vệ hỏi lại:



- Ngươi dám chống cự chăng?



Hồ Phỉ hỏi:



- Chống cự thì làm sao?



Thị vệ qụát:



- Tên tiểu tặc này ngang ngược thật!



Gã vung đao chém tới. Hồ Phỉ nghiêng mình né tránh, phản kích lại một đao.Không nggờ một tên thị vệ khác tay cầm một cây thiết trùy chênh chếch đánh tới cây trùy đánh vào lưỡi đao của Hồ Phỉ.



Tý lực gã này rất mạnh mà binh khí lại trầm trọng khủng khiếp.



Sau khi gắng sức chiến đấu với Vô Trần, cánh tay Hồ Phỉ đã ngâm ngẩm tê chồn. Chàng cầm thanh đơn đao không chắc tuột khỏi tay bay đi.



Gã kia xoay ngang ngọn trùy đánh xuống sau lưng Hồ Phỉ.



Hồ Phỉ tuy mất binh khí song vẫn không bối rối. Chàng nghiêng mình tránh khỏi đòn trùy, thuận thế huých khủyu tay vào sau lưng đối phương.




- Y đã đấu được với Vô Trần đạo nhân năm trăm chiêu thì trong thiên hạ ít kẻ bì kịp. Lão đạo đúng là kẻ cô lậu quả văn mới không biết trong võ lâm đã nảy ra bậc thiếu niên anh hùng này.



Lão tra kiếm vào vỏ lại dắt tay Hồ Phỉ ra chiều thân mật.



Hồ Phỉ thấy lão lúc này tráng khí bồng bột, so với lúc ở đại hội chưởng môn thái độ hôn mê thật khác nhau xa, trong lòng rất lấy làm kỳ.



Vô Trần nói:



- Tiểu lão đệ! Lão mũi trâu này trước khi xuất gia kêu bằng Miên Lý Tàng Châm Lục Phỉ Thanh. Lão đệ hô y một tiếng đại ca xem nào!



Hồ Phỉ giật nảy mình kinh hãi nghĩ bụng:



- Miên Lý Châm Lục Phỉ Thanh ngày trước uy danh lừng lẫy, nổi tiếng mấy chục năm nay, không ngờ hôm nay mình được giao thủ với lão.



Chàng vội lạy phục xuống đất miệng hô:



- Vãn bối là Hồ Phỉ, khấu đầu bái kiến đạo trưởng.



Bỗng nghe phía sau có thanh âm cất lên:



- Đáng lý ngươi là vãn bối thật, nhưng Hồ huynh đệ Ơi, lão là lão ca của ta đó.



Hồ Phỉ đứng phắt dậy, thấy người đứng sau lưng mình mặc trường bào, thân hình mập ú. Chính là Thiên Thủ Như Lai Triệu Bán Sơn.



Hồ Phỉ đối với vị nghĩa huynh này ngày mong đêm nhớ, liền ôm choàng lấy mà reo lên:



- Tam ca! Tam ca làm tiểu đệ nhớ đến chết người.



Triệu Bán Sơn xoay mình lại nhìn thẳng vào mặt chàng dưới ánh trăng hồi lâu rồi hớn hở nói:



- Huynh đệ! Huynh đệ thành người lớn rồi. Ca ca bữa nay lại trông thấy huynh đệ đả liền một lúc mười tám cao thủ, trong lòng rất hoan hỷ.



Hồ Phỉ dắt tay Trình Linh Tố lại giới thiệu với Vô Trần và Triệu Bán Sơn.



Triệu Bán Sơn nói:



- Hồ huynh đệ! Trình gia muội tử! Ta dẫn các vị đến tham kiến Trần Tổng đà chúa của ta.



Hồ Phỉ giật mmh kinh hãi hỏi:



- Trần tổng đà chúa!.. Lão nhân gia cũng đến đây ư?



Vô Trần cười đáp:



- Lão nhân gia vừa bị huynh đệ thống mạ một chặp, nào thương thiên bại lý nào phụ tâm bạc hãnh gì gì đó, ngươi mắng tưới hạt sen lên đầu! Ha ha!



E rằng tổng đà chúa chúng ta chưa bao giờ bị thóa mạ tàn tệ đến thế!



Hồ Phỉ sợ hết hồn miệng ấp úng:



- Đó là là Phúc Khang An...



Lục Phỉ Thanh cười đáp:



- Trần tổng đà chúa tướng mạo quá giống Phúc Khang An. Đừng nói tiểu huynh đệ chưa quen biết hai nhân vật này lắm, mà cả những người giáp mặt hàng ngày cũng còn nhận lầm.



Vô Trần cười nói:



Nhớ tới năm trước chúng ta giải cứu Văn tứ đệ, Tổng đà chúa giả làm Phúc Khang An bắt được Vương Duy Dương lừng danh đất Hà Sóc nào đó...



Hồ Phỉ bàng hoàng một lúc rồi nói:



- Tam ca! Tam ca mau đưa tiểu đệ đến dập đầu tạ tội với Tổng đà chúa.



Hai người chưa kịp đi lên gò đất, Trần Gia Lạc đã dẫn quần hùng đi xuống.



Hồ Phỉ lạy phục xuống đất nói:



- Tiểu nhân đui mắt mạo phạm Tổng đà chúa, thật đáng tội chết.



Trần Gia L.a.c không chờ chàng nói hết lời đã đỡ chàng dậy nói:



- Bậc đại trượng phu chỉ sợ bậc chính nhân quân tử chứ không sợ phường ưng khuyển nô tài. Bữa nay ta đến Bắc Kinh được nghe hai câu này lấy làm khoan khoái lắm. Tiểu huynh đệ! Nguyên hai câu này cũng đủ khiến chúng ta không uổng một phen bôn tẩu.



Triệu Bán Sơn nhất nhất giới thiệu cùng quần hùng.



Hồ Phỉ đã ngưỡng mộ những nhân vật này từ lâu, nay được găp mặt lấy làm vui sướng.



Chàng tạ Ơn Văn Thái Lai đã liệng đao tương trợ, tạ Ơn Lạc Băng tặng bảo mã. Tâm Nghiễn cũng tạ lại ơn chàng đã giải huyệt cho gã lúc ở phủ Phúc Khang An.



Vô Trần nở mặt nở mày, vạch chân trỏ tay kể lại cuộc đấu kiếm với Hồ Phỉ và Đức Bố.



Lão lấy làm sung sướng vì ít khi gặp được hai cuộc tỷ đấu như bữa nay.