Phi Hồ Ngoại Truyện

Chương 84 : Hồ thiếu gia bị địch bao vây

Ngày đăng: 16:23 18/04/20


Chàng dừng lại một chút rồi hỏi:



~Miêu phu nhân! Phải chăng gia gia và má má tại hạ chết về tay Miêu Nhân Phượng?



Nam Lan từ từ gật đầu đáp:



- Y y có nói chuyện này với tiện thiếp...



Bà nói tới đây, bỗng nghe có tiếng người hô từ phía xa:



- A Lan! A Lan!... A Lan! A Lan ở đâu?



Hồ Phỉ và Nam Lan nghe tiếng gọi đều biến sắc, chính là thanh âm Điền Quy Nông.



Nam Lan nói:



- Hắn đến kiếm tiện thiếp. Chiều mai mời tướng công lại tới đây. Tiện thiếp sẽ nói chuyện về lệnh tôn cùng lệnh đường.



Hồ Phỉ đáp:



- Được rồi! Chiều mai chúng ta sẽ hội diện ở đây.



Chàng không muốn gặp Điền Quy Nông, liền ẩn vào phía sau phần mộ,bụng bảo dạ:



- Mai ta sẽ hỏi rõ về vụ gia má đã chết trong trường hợp nào? Nếu vụ này có liên quan đến tên gian tặc Điền Quy Nông thì không thể tha hắn được.



Chắc Miêu phu nhân sẽ che giấu cho hắn, nhưng ta sẽ điều tra cẩn thận cho ra manh mối. Có điều ta chưa hiểu Điền Quy Nông đến Thương Châu vì việc gì?



Nam Lan từ khu mộ địa bước chạy đi, nhưng không phải về phía Điền Quy Nông.



Bà đi chừng mấy chục trượng, vẫn còn nghe tiếng Điền Quy Nông hô hoán.



Nam Lan bỗng lên tiếng:



- Tiện thiếp ở đây!



Điền Quy Nông "ủa" một tiếng rồi chạy về phía phát ra âm thanh.



Lại nghe Nam Lan nói:



- Tiện thiếp đi đâu thì mặc tiện thiếp, tướng công không được can thiệp.



Tiếng cười và tiếng nói của Điền Quy Nông văng vẳng vang lên:



- Ta đâu dám can thiệp? Vì lâu không thấy mặt nàng ta nhớ lắm! Nơi đây rất hoang lương, nàng hãy coi chừng và đừng hoảng sợ nghe.



Hai người sóng vai nhau đi mỗi lúc một xa, nói gì không nghe được nữa.



Hồ Phỉ tự nhủ:



- Trời sắp tối rồi. Chi bằng ta ở đây với gia má một đêm. Mai vào thị trấn ngủ trọ, kẻo không lại chạm trán họ Điền.



Chàng lấy lương khô ra rồi ôm gối ngồi bên phần mộ mà trầm tư mặc tưởng. Ngọn gió thu thổi tới, chàng cảm thấy giá lạnh. Lá cây lác đác rụng cả xuống người Hồ Phỉ. Lúc trăng rọi đỉnh non, chàng mới nằm ngả người xuống đất nhắm mắt ngủ.



Vào khoảng nửa đêm, bỗng nghe tiếng vó ngựa từ phía xa vọng lại.



Hồ Phỉ giật mình thức giấc nghĩ bụng:



- Đã canh khuya, sao còn có người chạy ngựa tới chốn hoang sơn này?



Tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần và chạy rất nhanh. Khi còn cách mộ bia chừng ba dặm, ngựa đi thong thả từng bước một, dường như người ky mã đã xuống ngựa dắt nó đi để tìm kiếm vật gì.



Hồ Phỉ thấy con ngựa kia đang đi về phía mình liền thò đầu lên trên đống cỏ dài để nhìn xem ai.



Dưới ánh trăng đầu tuần, một bóng người bé nhỏ dắt ngựa đi tới. Lúc còn cách phần mộ chừng 10 trượng, Hồ Phỉ mới nhìn rõ người này mình mặc áo đen, đầu đội mũ trong, chính là Viên Tính.



Hồ Phỉ trống ngực đánh thình thình, cảm thấy lưỡi khô môi ráo, muốn cất tiếng hô hoán nhưng chẳng hiểu tại sao không lên tiếng được.



Trong đầu chàng những luồng tư tưởng nhộn lên như sóng cồn, chàng tự hỏi:



- Nàng tới đây làm chỉ Sao nàng biết ta ở đây? Nàng ngẫu nhiên tới đây hay tới kiếm ta?



Bỗng nghe Viên Tính lẩm nhẩm đọc hàng chữ trên bia mộ:



- Liêu Đông đại hiệp Hồ Nhất Đao phu phụ chi mộ.



Nàng buông tiếng thở dài, tự nói để mình nghe:



- Ở đây rồi! Trước mộ không thấy tro giấy tiền, thì ra y chưa đến tảo mộ.



Đột nhiên nàng nổi cơn ho kịch liệt. Tiếng ho mỗi lúc một dữ dội không sao ngừng lại được.



Hồ Phỉ nghe tiếng ho kinh hãi nghĩ thầm:



- Nàng nhiễm bệnh rồi mà dường như bệnh thế rất trầm trọng.



Viên Tính ho suyễn hồi lâu mới dần dần ngừng lại, buồn rầu nói:



- Giả tỷ ngày trước ta không lập lời trọng thệ trước mặt sư phụ, thì có thể trọn đời theo y đến tận chân trời, làm điều nghĩa hiệp như cha mẹ y ngày trước, chẳng hay hơn ư? Hỡi ơi! Hồ đại ca! Đại ca đau khổ, nhưng có biết đâu tiểu muội còn thương tâm gấp mười?



Hồ Phỉ gặp nàng nhiều lần nhưng hữu tình mà tựa vô tình, chẳng bao giờ thố lộ chân tâm tình ý. Nếu đây chẳng phải là nơi hoang vu, u tịch quá không có bóng người thì nàng quyết chẳng tiết lộ mối thương tâm trong lòng.



Viên Tính nói mấy câu này rồi đầu óc bâng khuâng ngồi tựa vào bia mộ,lại nổi cơn ho.



Hồ Phỉ không nhẫn nại được nữa, tung mình nhảy vọt ra cất tiếng nói:



- Cô nương bị phong hàn rồi chăng? Phải bảo trọng lấy thân mới được.



Viên Tính giật nảy mình lên lùi lại một bước, hai tay ôm ngực. Khi nàng nhìn rõ là Hồ Phỉ, bất giác mặt đỏ bừng lên ra chiều tức giận, nói:



- Sao đại cạ. lại bắt chước trò trẻ nít bạc, ẩn núp ở đây để nghe lỏm câu chuyện của tiểu muội?



Hồ Phỉ tâm tình xúc động, chẳng úy ky gì nữa, lớn tiếng:



- Viên cô nương! Tại hạ một dạ chân thành, cô nương cũng biết thế, hà tất cô nương phải khổ thân một cách oan uổng. Tại hạ cùng cô đến chỗ môn sư xin hoàn tục, chẳng làm ni cô nữa. Chúng ta vĩnh viễn ở với nhau, há chẳng hay hơn ư?



Viên Tính ôm lấy bia mộ, ho rũ rượi không đứng ngay lên được.



Hồ Phỉ trong lòng thương xót, tiến gần lại cất giọng ôn nhu:



- Cô nương bất tất phải phiền não!



Đột nhiên nàng thổ ra một búng máu!



Hồ Phỉ kinh hãi hỏi:



- Cô nương bị thương làm sao?



Viên Tính đáp:



- Tiểu muội bị tên gian tặc Thang Bái đả thương!



Hồ Phỉ tức giận hỏi:



- Bây giờ hắn ở đâu? Tại hạ đi kiếm hắn!



Viên Tmh đáp:



- Tiểu muội giết hắn rồi!



Hồ Phỉ cả mừng nói:



- Cung hỷ cô nương đã đâm chết kẻ cừu địch.



Rồi chàng hỏi:



- Cô bị thương ở đâu? Hãy ngồi nghỉ một chút!



Chàng nâng đỡ cho nàng từ từ ngồi xuống, nói tiếp:
Hay hơn hết là bà hãy tránh ra xa.



Miêu phu nhân hỏi:



- Tiện thiếp đã hứa lời cho tướng công hay về lệnh tôn. Tướng công sắp chết rồi cũng không muốn nghe ư?



Điền Quy Nông quát:



- A LAn! Nàng rắc rối ghê thế? Chính nàng cũng không hiểu!



Miêu phu nhân không lý gì đến hắn, nhìn Hồ Phỉ nói:



- Tiện thiếp chỉ nói ba câu có liên quan đến lệnh đường. Tướng công có muốn nghe không?



Hồ Phỉ đáp:



- Phải rồi! Tại hạ chẳng thể để mối nghi ngờ trong lòng mà chết. Vậy phu nhân nói đi!



Miêu phu nhân nói:



- Câu chuyện này tiện thiếp chỉ nói với một mình tướng công nghe.



Nhưng tướng công không được bắt tiện thiếp làm con tin. Nếu tướng công chẳng ưng lời thì tiện thiếp không nói nữa.



Hồ Phỉ đáp:



- Trước khi tại hạ chết đi mà trong lòng hết mối nghi ngờ lẽ dĩ nhiên phải đa tạ phu nhân, khi nào lại hãm hại? Trong thiên hạ rất nhiều nam tử hán, đại trượng phụ Phu nhân tưởng ai cũng hèn mạt ác nhân như Điền Quy Nông chăng?



Điền Quy Nông sa sầm nét mặt lại. Hắn chẳng hiểu Miêu phu nhân muốn nói gì với Hồ Phỉ. Y cũng biết tính Miêu phu nhân rất cương quyết, có muốn cũng không cản trở được, đành tự nhủ:



- Bất luận nàng nói gì cũng có hại đến thanh danh tạ Chi bằng đừng để người khác nghe thấy thì hơn.



Miêu phu nhân từ từ bước tới, ghé miệng vào tai Hồ Phỉ khẽ nói:



- Tướng công đào sâu xuống phía sau bia mộ ba thước để chôn bình cốt hôi là được một thanh bảo đao.



Nàng nói xong mấy tiếng này liền lớn tiếng:



- Việc đó có liên quan đến Kim Diện Phật Mlêu Nhân Phượng. Tướng công đã khám phá ra vụ bí mật này là chết không còn chi đáng tiếc nữa. Vậy tướng công mau đào lỗ mà chôn mình cốt hôi đi để người quá cố được yên tâm dưới lòng đất. Tâm tình đã rõ, tướng công hãy nhận lãnh cái chết cho yên dạ.



Hồ Phỉ rất đỗi băn khoăn, không hiểu ba câu của Miêu phu nhân có ngụ ý gì mà xem chừng không phải bà cố ý trêu chọc nùnh. Chàng tự nhủ:



Dù sao đi nữa, thực sự cững nên an táng xong cốt hôi của nhị muội rồi sẽ tính.



Chàng liền nhằm đúng phía sau tấm bia mộ xa chừng ba thước, vận kình lực vào ngón tay để móc đất.



Điền Quy Nông thấy vậy thầm nghĩ:



- Té ra A Lan cho gã hay là phụ thân gã chết về tay Miêu Nhân Phượng.



Hắn cảm thấy trong lòng rất an ủi, liền quay lại nhìn Nam Lan mỉnl cười.



Mười sáu tên võ sĩ còn lại đều tay cầm binh khí, đứng cách Hồ Phỉ chừng hơn trượng nhưng mắt vẫn giám thị chàng không chớp.



Viên Tính thấy Hồ Phỉ khoét lỗ chôn cốt hôi Trình Linh Tố, nàng nghĩ tới chính mình cùng Hồ Phỉ cũng sắp đi vào lòng đất,liền rón rén quỳ xuống, hai tay chắp để trước ngực, miệng lẩm nhẩm niệm kinh.



Sau lưng và bả vai Hồ Phỉ đau đớn như dần, hai tay tiếp tục đào sâu xuống. Chàng nhìn thấy Viên Tính chắp tay quỳ mọp, vẻ mặt rất trang nghiêm. Chàng tỉnh ngộ tự nhủ:



- Nàng đã toàn tâm quy Phật, sao ta cứ miễn cưỡng nàng hoàn tục? May mà nàng chẳng chịu, nếu không thì hai người mình lúc lâm tử cũng chẳng được yên tâm.



Đột nhiên hai tay chàng đồng thời đụng vào một vật cứng rắn, lạnh toát.



Trong đầu chàng lướt qua câu nói của Miêu phu nhân về thanh bảo đao.



Nhưng chàng vẫn thản nhiên, hai tay sờ hai bên. Quả nhiên là một thanh đơn đao còn cả vỏ.Tay nắm chuôi đao khẽ rút ra chừng hơn tấc, thanh đao vẫn còn nguyên chưa han rỉ. Chàng tự hỏi:



- Miêu phu nhân vừa nói: "vụ này liên quan đến Kim Diện Phật Miêu Nhân Phượng". Chẳng lẽ thanh đao này do Miêu đại hiệp chôn xuống đây?



Hay là Miêu đại hiệp vì lòng kỷ niệm tiên phụ mà chôn thanh đao này trước mộ?



Chàng chỉ phỏng đoán nhưng rất trúng. Có điều chàng không hay sở dĩ Miêu Nhân Phượng quen biết Miêu phu nhân rồi thành thân cũng nhờ thanh bảo đao này. Mối lương duyên của hai người bị phá tan cũng vì nó.



Trên cõi đời này, ngoài Miêu Nhân Phượng và Miêu phu nhân, chẳng một ai hay chuyện đó.



Hồ Phỉ thấy đao rồi ngửng đầu nhìn về phía Miêu phu nhân bỗng nghe nàng buồn rầu nói:



- Muốn hiểu lòng người khác thật là khó quá.



Bà buông tiếng thở dài, từ từ cất bước lảng ra xa.



Điền Quy Nông quay lại giục:



- Tên tiểu tặc kia! Chôn mau đi! Chúng ta không chờ nữa!



Hồ Phỉ đáp:



- Được lắm! Không chờ nữa thì thôi!



Chàng rút thanh đao ra, thanh quang lấp lánh, khí lạnh ghê người.



Điền Quy Nông cùng bọn võ sĩ đều kinh hãi vô cùng.



Hồ Phỉ thừa cơ bọn chúng chưa kịp định thần, vung đao nhảy tới chém liền. Những tiếng choang choảng vang lên không ngớt, ba cây binh khí trong tay ba tên võ sĩ bị chặt gãy Hai tên bị cụt tay.



Điền Quy Nông vung đao chém tới.



Hồ Phỉ giơ đao lên gạt đánh choang một tiếng ngân nga hồi lâu không dứt.



Hai người cùng nhảy lùi ra xa ba bước, dưới ánh trăng sáng nhìn lại thanh đao vẫn còn nguyên vẹn. Quả là bảo đao.



Hồ Phỉ thấy thanh đao của mình chẳng kém gì bảo đao của Điền Quy Nông thì khác nào như hổ thêm cánh. Chàng thi triển Hồ gia đao pháp chỉ trong chớp mắt lại đả thương ba tên võ sĩ nữa.



Bảo đao của Điền Quy Nông tuy chẳng kém gì bảo đao trong tay Hồ Phỉ,nhưng đao pháp thì hắn còn thua chàng xạ Hắn sử trường kiếm đấu với Hồ Phỉ còn không nổi, huống chi bây giờ lại dùng cái sở đoản của mình để tấn công vào sở trường của địch.



Mới trao đổi được ba bốn chiêu, Điền Quy Nông đã liên tiếp trúng đao vào cánh tay và bắp chân. Nếu hắn không được bọn vệ sĩ giải cứu thì đã toi mạng dưới lưỡi đao của Hồ Phỉ rồi.



Nhưng lúc này bọn võ sĩ chưa bị thương thì chỉ còn lèo tèo vài tên, mà bất luận binh khí gì đụng vào đao của Hồ Phỉ liền bị chặt gẫy, biến thành tay không.



Hồ Phỉ cũng không muốn tận sát, liền la lên:



- Ta không muốn giết người nên tha chết cho đó. Hà tất liều chết uổng làm chi?



Điền Quy Nông thấy tình thế nguy ngập liền co giò chạy trốn. Bọn võ sĩ nâng đỡ hoặc thu lượm đồng bọn bị thương và bị chết nằm rải rác dưới đất, chịu đại bại bỏ đi.



. Đến lúc cuối cùng, mọi người vẫn không biết thanh bảo đao ở đâu lại lọt vào tay Hồ Phỉ, vì chàng hành động xuất quỷ nhập thần, khó mà lường được.



Hồ Phỉ nhìn chuôi đao dưới ánh trăng, thấy mảnh trăng khuyết bằng dây bạc.



Tay cầm Lãnh Nguyệt Bảo Đao, trong lòng chàng cảm khái muôn vàn.



Chàng tra đao vào vỏ, đặt xuống thổ huyệt để nó vĩnh viễn làm bạn với phụ thân dưới suối vàng.



Chàng lại đặt bình cốt hôi của Trình Linh Tố xuống thổ huyệt rồi lấp đất lại



Viên Tính chắp tay niệm phật kệ:



Nhất thiết ân oán hội, vô thường nan đắc cừu.



Do ái cố sinh ưu, do ái cố sinh bố



Nhược ly ư ái giá, vô ưu hựu vô bố



Niệm xong, nàng len lén lên ngựa thong thả đi về phía Tây.



Hồ Phỉ nhìn bóng sau lưng nàng, tiếng kệ vẫn còn văng vẳng bên tai.



HẾT