Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 362 : Bé Cái Nhầm ~~!!

Ngày đăng: 23:41 01/04/20

Hai nhân viên tiếp khách nhanh chóng dẫn cả nhóm đi thẳng vào nơi đăng ký có một chủ quản đã đứng chờ sẵn.
“ Xin hỏi quý vị muốn trú điểm ạ??” chủ quản với thái độ thân thiện mỉn cười lên tiếng hỏi.
“ Vớ vẫn, vào khách sạn không trú điểm thì làm gì nữa chứ??” Dương Kiệt cười trêu chọc nói.
“ Làm được nhiều đấy, trong khách sạn của chúng tôi không chỉ dành cho khách hàng trú điểm, ngoài ra còn phục vụ tiệc tùng ăn uống, tất nhiên là không thể thiếu dịch vụ xông hơi tẩm quất chuyên nghiệp nhất trong khu vực, tất nhiên, còn một dịch vụ đặc biệt dành riêng cho những vị khách hàng lẻ loi cô đơn, hàng đảm bảo chất lượng cao cấp,kỹ năng chuyên nghiệp khỏi bàn, quý khách chỉ cần thử qua một lần không chừng sẽ bị nghiện luôn cho mà xem, hihi, không biết quý khách có muốn sử dụng thử dịch vụ này không ạ, bảo đảm quý khách sẽ thỏa mãn hài lòng cho mà xem.”
vừa nói vừa không ngừng nháy mắt như vẻ gợi ý gì đó về phía Dương Kiệt, hoàn toàn không thèm quan tâm tới hai cô gái đi cùng lúc này đã trầm đen như than, đặc biệt là Hoàng Dung, suýt chút xoắn cả tay áo lên để lao vào xử đẹp lão già “ ma cô” trời đánh dám dụ dộ Kiệt ca ca ở trước mặt.
“ thôi, thôi, đủ rồi, cho chúng tôi ba phòng trú điểm.” Dương Kiệt không dám kích thích hai con “ hổ cái” đang nổi điên sùng sục ở phía sau nữa, trực tiếp bác bỏ gợi ý của chủ quản, mặc dù trong lòng muôn màng muốn trải nghiệm thử dịch vụ độc đáo trong miệng ông ta như thế nào.
Hì hì, trai mới lớn cộng thêm bị ức chế một thời gian dài, có ham muốn cũng là lẽ thường tình thôi mà.
à há, hay là mình nháy mắt ra hiệu cho ông ta, khẽ bảo ông ta lát nữa lén lén chạy vào phòng mình để tư vấn riêng về khoản dịch vụ đó được không nhỉ???
tất nhiên, nghĩ thì nghĩ thế chứ Dương Kiệt nào dám làm, lỡ bị Hoàng Dung và Mộ Dung Tuyết phát hiện thì chỉ có nước mổ bụng tự sát tại chỗ mà thôi.
“ vâng, vâng, khách sạn của chúng tôi có ba loại phòng, phân biệt thanh đồng, bạc kim và hoàng kim, không biết quý khách muốn sử dụng loại phòng nào ạ.”
Chủ quản lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, vì rõ ràng nếu như mồi chài được Dương Kiệt sử dụng dịch vụ, hắn cũng sẽ được chia tiền hoa hồng không ít, chỉ là người ta đã từ chối, vậy thì đành chịu chứ biết sao giờ.
Mặc dù lúc này trong lòng vẫn còn nghi ngờ đối phương có đủ khả năng sử dụng dịch vụ đó hay không, nhưng không thử qua thì sao biết được chứ, trên đời này không thiếu gì những tên có sở thích kỳ lạ, mặc dù sở hữu gia tài kếch sù nhưng lại thích ăn mặc giản dị, nhân viên trong khách sạn đã được đào tạo bài bản, tuyệt đối không thể nào xảy ra tình trạng trông mặt mà bắt hình dong được.
“ thanh đồng giá cả thế nào, bạch kim và hoàng kim thì sao???” Chắc phân biệt theo thể loại phòng thường, phòng thương gia và phòng tổng thống chứ nhỉ?? Dương Kiệt không thiếu tiền, nhưng cũng phải hỏi kỹ giá cả và chất lượng dịch vụ rồi mới tính sau.
“ Dạ, phòng thanh đồng một trăm linh thạch một đêm, chỉ bao gồm một phòng ngủ thông thường, nhưng cho dù chỉ là phòng thông thường, nhưng tuyệt đối là cao cấp nhất trong Sơn Hải thành hay thậm chí khu vực lân cận. Bạch Kim một đêm một ngàn linh thạch, có diện tích rộng gấp đôi phòng thanh đồng, được trang trí theo tiêu chuẩn biệt viện của các quý tộc của vương triều Thiên Ưng, có sẵn hai người hầu phục vụ cả ngày lẫn đêm, có thể đáp ứng hết mọi yêu cầu của quý khách. Còn hoàng kim, giá cả khoảng 10000 linh thạch một đêm, bao gồm một trang viên riêng biệt, có lầu các hoa viên đầy đủ, đạt chuẩn thủ phủ của các vị vương gia hoàng tử công chúa trong vương triều, nói thẳng ra là trong đó có đầy đủ tất cả mọi thứ không thiếu thứ gì cả, chỉ có những thứ các vị không nghĩ ra mà thôi, kèm theo một đoàn tùy tung người hầu đông gần hai chục người, thậm chí có cả quản gia chuyên nghiệp giúp quý khách sắp xếp thỏa mãn mọi yêu cầu được đặt ra, cho dù các vị muốn đi tham quan nay đó trong thành hay đi đâu đó trong phạm vi mười ngàn dặm trong khu vực lân cận, bao gồm cả dịch vụ đưa đón bằng xe ngựa sang trọng nhất, món ăn dùng trong các bữa đều đạt chuẩn khẩu phần và chất lượng như trong hoàng cung, mục đích của chúng tôi là luôn mang tới cho quý khách một dịch vụ thoải mái thư thả và hài lòng nhất có thể. Quan trọng nhất là, có cả chuyên viên chuyên nghiệp để phục vụ chăm sóc cho sủng vật thú của quý khách nữa kìa.”
Tay chủ quản không tiếc nước bọt như khẩu sung liên thanh khạc lửa thao thao bất tuyệt khoe kể về các loại dịch vụ của khách sạn, nói tới cùng thậm chí khẽ liếc mắt nhìn về phía Hao Thiên Khuyển.
Hao Thiên Khuyển khẽ vểnh cao đuôi lên trợn mắt trắng với tên chủ quản. Trong lòng tự nhủ nếu như lát nữa tên chuyên viên gì đó phục vụ không khiến mình hài lòng, sẽ trực tiếp ra " chân" đập nát cái khách sạn vớ vẫn này vì cái tội ba hoa khoác lác.
cầu trời phù hộ cho dịch vụ khách sạn đúng như những gì lão chủ quản ba hoa nãy giờ, nếu không thì .....
Nghe tên chủ quản kể thấy mà ham, tiền thì Dương Kiệt không thiếu, tất nhiên là muốn trải nghiệm thử dịch vụ cao cấp nhất của khách sạn rồi.
“ Cho tôi ba phòng hoàng kim.”
Ba phòng hoàng kim một đêm tương đương 30000 linh thạch, khoảng 300 viên linh thạch trung cấp, Dương Kiệt trực tiếp từ trong nhẫn Càn khôn của mình rút ra gần 10000 viên linh thạch ném thẳng lên bàn, cười nói: “ chúng tôi cư trú khoảng một tháng, số tiền thừa còn lại xem như tiền típ cho ông và mấy anh em phục vụ. Mà này, nhớ chọn cho chúng tôi ba căn phòng có số thứ tự nối tiếp nhau để cho chúng tôi dễ gặp mặt nhau.”
Mẹ kiếp ~~~!! Vứt cả vạn linh thạch trung cấp ra mà mắt không chớp lấy một cái, khấu trừ hết toàn bộ chi phí, tiền típ còn trên cả ngàn linh thạch trung cấp, cho dù chia đều cho đám tiểu đệ ở phía dưới, mình vẫn còn có thể bỏ túi số linh thạch không ít đấy chứ, hì hì. Cái gì gọi là đại gia chịu chơi, cái gì gọi là người thật không lộ chân tướng là đây chứ đâu nữa??
Cũng may, cũng may là tính chuyên nghiệp của mình đã khiến mình không bao giờ xem thường bất kỳ ai, cho dù đối phương ăn mặc rách nát đi nữa, nếu không thì e rằng không chỉ mất đi một mối làm ăn, thậm chí đắc tội đối phương cho mà xem.
Chỉ là, đối phương yêu cầu ba căn phòng có số thứ tự nối tiếp nhau, vì sao nhỉ???
Chủ quản sau một hồi phấn khích lúc ban đầu, sau đó chuyển sang ngơ ngác kinh ngạc khi nghe được yêu cầu của Dương Kiệt.
Lúc này Dương Kiệt đang quay đầu lại thảo luận với cả nhóm đứng ở phía sau nên nhất thời không phát hiện ánh mắt khó hiểu kinh ngạc của tên chủ quản.
Khách hàng là đại đế, khách hàng lớn ngang trời, người ta đã yêu cầu như thế thì mình phải tuân thủ theo thôi. Huống chi đối phương còn là khách sộp nữa chứ, cho dù có yêu cầu gắn thêm bồn cầu ngay trên nóc nhà cũng phải thực hiện ngay tức khắc đấy chứ.
Sở dĩ lấy ba phòng là để Hoàng Dung và Mộ Dung Tuyết một phòng, Bàng Thống và Lý NGuyên Bá chung một phòng, còn Dương Kiệt, tuy ở phòng riêng, nhưng lại phải gác thêm chung với con cẩu xực Hao Thiên Khuyển, sắp xếp như vậy vô cùng hợp lý đấy chứ nhỉ.
Cả nhóm không ai có ý kiến, và tên chủ quản sau một hồi kiểm tra sổ sách, mang theo nụ cười đầy tôn kính nói: “ Thật may mắn, hiện giờ khách sạn chúng tôi đang có sẵn ba căn phòng hoàng kim số 7, số 8, và số 9, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của quý khách.
7, 8, 9 nối đuôi nhau chắc ở sát bên nhau, được đấy.
Nhìn thấy Dương Kiệt ngật đầu hài lòng, chủ quản vội vã quay ra hướng ngoài cửa nói lớn: “ a Phúc, a Lộc, a Thọ, mau tới dẫn khách quý vào phòng nào ~~~~~!!!”
Phúc, Lộc, Thọ, ba cái tên thuộc dạng khách thường xuyên trong các bộ phim cổ trang ở Trái Đất đây mà, không ngờ ở nơi này cũng được gặp, quả là thân quen quá đi.
Chỉ là, chỉ dẫn vào phòng thôi mà, sao lại cần tới ba người kia chứ??? Chẳng lẽ đây là cách kiếm tiền bo của nhân viên phục vụ ở nơi này??? Nhưng mình đã trả hết tiền bo rồi mà, hay là do mình trả nhiều quá nên họ phục vụ tận tình cho mình chăng???
Nghĩ mãi nghĩ không thấu vì sao cần tới ba người phục vụ dẫn đường, chỉ đinh đình cho rằng do khách sạn phục vụ tận tình nên cũng không hỏi thêm gì nữa, dưới sự dẫn đường tận tình và nhiệt tình của ba người phục vụ, nhóm Dương Kiệt nhanh chóng đi theo phía sau để lấy phòng.
Vượt qua đại sảnh đăng ký, cả nhóm nhanh chóng đi sâu vào bên trong một khu vườn hoa viên rộng lớn, chắc là nơi dành cho khách hàng mở tiệc tùng ngoài trời hoặc ngồi ngắm trăng thư giãn vào ban đêm nhỉ?? lại băng qua cả vườn hoa viên xong, tiếp nối và chín ngả đường chia tách ra làm chín khu vực khác nhau, khách sạn này quả thật rộng lớn vô cùng, chỉ đội việc di chuyển từ khu vực này sang khu vực khác tuyệt đối tốn không ít thời gian đấy chứ.
Mình quả thật sáng suốt khi yêu cầu lấy ba phòng nối tiếp nhau ngay từ lúc ban đầu, chứ nếu xa mút chỉ như vậy, thì lấy đâu ra cơ hội tối đêm âm thầm đột nhập vào phòng của Dung nhi và Mộ Dung chứ, hì hì ~~!!
Dương Kiệt tỏ ra hài lòng với sự “ sáng suốt” của mình, chỉ là cuộc đời đâu như trong mơ, đâu phải nghĩ sao sẽ ra như vậy chứ!!
Chỉ thấy đi tới khúc giao điểm chia tách các khu vực, a Phúc khẽ cúi người giơ tay ra hiệu cho Dương Kiệt đi theo mình về phía đoạn đường tận cùng bên trái, a Thọ ra hiệu cho nhóm Bàng Tống đi vào đoạn đường thứ 3 từ trái sang, và a Lộc định dẫn nhóm Hoàng Dung đi thẳng về phía đoạn đường ở tận cùng bên phải.
“ ê, ê khoan đã, sao mỗi nhóm đi một đoạn đường khác nhau vậy, chẳng lẽ cho dù chia rẽ ra thành chín đoạn đường, nhưng đều có thể thông tới cùng một khu vực sao??? Vậy tại sao không đi chung với nhau chứ???” Dương Kiệt hốt hoảng vội vã kéo ba tên phục vụ lại, mang theo vẻ mặt ngơ ngác khó hiểu hỏi.
“ Dạ không phải ạ, phòng hoàng kim số 7 nằm ở tận cùng của khu vực số 1, phòng hoàng kim số 8 nằm ở khu vực giữa ở đường số 4, và hoàng kim số 9 nằm ở gần sát tận cùng ở khu vực số 9 ạ.” Phúc, Lộc, Thọ đưa mắt nhìn nhau một cái, vẫn mang theo thái độ tôn kính kiên nhẫn giải đáp thách mắc của Dương Kiệt.
“ Cái gì kỳ vậy?? Bộ phòng hoàng kim số 7, số 8 và số 9 không nằm sát ngay bên cạnh nhau sao???” Dương Kiệt mang theo vẻ mặt như không thể tin nỗi ngơ ngác hỏi.
“ Ai nói với quý khách rằng phòng hoàng kim số 7, số 8 và số 9 phải nằm sát ngay bên nhau vậy???” Phúc Lộc Thọ lộ ra vẻ mặt khó hiểu hỏi ngược lại Dương Kiệt.
Cái này!!! Đúng là không ai quy định phòng số 7, 8, 9 phải nằm sát bên nhau, nhưng theo logic thông thường thì khi xây dựng bố trí phòng óc của khách sạn, các phòng sắp xếp nối đuôi nhau theo con số, chỉ là không ngờ chủ khách sạn này lại chơi trò phi logic như vậy.
Thế thì làm khó Dương Kiệt chứ còn gì nữa. Bé cái nhầm rồi anh Kiệt ơi!!
Nhóm Hoàng Dung, Mộ Dung Tuyết và Hao Thiên Khuyển đứng ở phía sau không kìm được bật cười khúc khích trước sự “ mất mặt” của Dương Kiệt, còn Bàng Thống, nào dám cười ra đâu, lúc này hắn nén nhịn tới nỗi đỏ phồng cả khuôn mặt rồi kìa.
“ tôi yêu cầu được đổi phòng ở sát bên….” “ không nhé, cứ thế mà ở, không cần đổi chát gì cả.”
Dương Kiệt vừa định yêu cầu đổi lại phòng gần sát bên nhau, Mộ Dung Tuyết lập tức lên tiếng phản đối, không thèm đợi anh ta phản ứng, kéo lấy tay của Hoàng Dung đi thẳng về phía căn phòng hoàng kim số 9 dưới sự muôn màng tiếc nuối và khó chịu của Dương Kiệt.
“ không biết quý khách có cần….” “ thôi cứ vậy đi, không cần đổi nữa.”
Mộ Dung Tuyết đã lên tiếng, Dương Kiệt không muốn phản bác ý kiến của cô ta, đành mang theo tâm trạng hặm hực khó chịu đi theo a Phúc đi thẳng về phái phòng số 7.
Hãy đợi đấy, đừng tưởng bổn thiếu gia chịu thua sớm như vậy. Càng tốt, Mộ Dung tưởng rằng hai căn phòng cách xa nhau mình sẽ không phí sức tìm tới, chắc chắn cả hai sẽ mất cảnh giác, càng tạo cơ hội để bổn thiếu gia đột nhập thành công.
Dương Kiệt đáng thương chỉ còn cách dùng lý do này để an ủi xoa dịu nỗi oan ức tức giận của bản thân chứ biết sao bây giờ.