Phi Thăng Chi Hậu

Chương 108 : Thái Sơn chi Điên (1)

Ngày đăng: 21:00 19/04/20


Đó là một tràng chiến tranh, không phải là một trò chơi.



Cái chết của Cổ Nguyệt Thiên đột nhiên khiến cho Phong Vân Vô Kị có một loại minh ngộ. Nếu dựa vào một người mà muốn bảo hộ toàn bộ những tính mệnh của mọi người, là một chuyện không thực tế, đó là một tràng chiến tranh, một loại chiến tranh giữa các chủng tộc, vô pháp thránh khỏi thương vong, con đường này một khi đã đạp lên, thì không thể quay đầu.



Cuộc chiến ở hoàng cung, dệ ngũ thiên ma vương của Hắc Thiên Ma Đế thân vong, nhưng cả hoàng cung cũng bị hủy đi hơn một nửa, tử thương cũng cả vạn người. Đối với chuyện này, Phong Vân Vô Kị chỉ giải thích đó là là một ma vật ở Ma Giới gây ra.



Khi hoàng cung bị hủy thi Thịnh Minh hoàng đế may mắn là đang ở một cung điện cách vụ nổ khá xa, lại có cao thủ hộ vệ nên chẳng hề gì, đói với chuyện xảy ra trong đêm, Thịnh Minh hoàng đế cũng chẳng hề truy vấn, tuy nhiên hoàng cung tổn thất rất lớn, nhưng đối với một hoàng đế mà nói thì thì mọi chuyện chỉ là một con số mà thôi, qua nhiều ngày sau thì sẽ lại có một tòa hoàng cung khác càng nguy nga hơn sẽ được kiến lập trên phế khu này.



Hoàng giả -- thiên sinh đã vô tình.



Thịnh Minh hoàng đế đối với chuyện đêm qua cũng không để ý, cũng không hỏi rõ, điều này đối với Phong Vân Vô Kị mà nói là một chuyện tốt. Tiêu diệt được đệ ngũ thiên ma vương, tử thương mấy ngàn đại nội cao thủ cũng là xứng đáng. Lệnh chiêu tập của hoàng cung một lần nữa được ban ra, không lâu sau một đám đại nội cao thủ khác từ Lục Phiến Môn được đưa đến, sau khi giao cho Phong Vân Vô Kị huấn luyện, trong một thời gian ngắn, lại có thêm một đám hoàn cung thị vệ với võ công đủ để đối địch với những cao thủ bình thường trên giang hồ. Hoàng cung bị hủy, Thịnh Minh không thể không chuyển đến một hành cung khác, kinh thành này giao cho lễ bộ đại thần xử lí, nhiệm vụ kiến lập lại hoàng cung là chuyện lâu dàu mà quan trọng, nên tạm thời để đó.



Năm ngày sau, tại Thái Sơn.



Thái Sơn từ xưa đã có truyền thuyết là một vùng đất lành, hôm nay nó lại trở thành thánh địa để các môn phái trong giang hồ cùng nhau bàn chuyện võ lâm đại sự, các mon phái trên giang hồ có tới mấy vạn, tuy nhiên tu luyện cá sở trường khác nhau, nhưng nội công đều là phần "Diệt Ma Tâm Kinh" do Kiếm Thàn để lại.



Thương Mang Kiếm Phái chính là nhất đại một phái, tuy nhiên không phải mang danh là môn phái chí tôn trong giang hồ, nhưng sự thật cũng không khác xa là mấy.



Về cơ bổn đã điều tra rõ ràng được chi tiết về thế lực trong bóng tối rồi, Phong Vân Vô Kị cũng không cần phải ẩn tàng thực lực nữa, đi trên đường Kiếm Hoàng Chi Cảnh hoàn toàn giải khai, trực tiếp từ trên không trung của hoàng cung lướt qua, chỉ chớp mắt đã biến mất vô tung, lúc này chúng đại nội cao thủ mới biết đượcnhừng mà thường ngày mình xưng hô là đại nhân – là đại hồng nhân trước mặt hoàng thượng lại thần thông nghiễm đại như thế, phi hành trên không trung chẳng khác gì thần tiên.



Khi Phong Vân Vô Kị cách Thái Sơn độ mấy ngàn dặm thì từ xa đã nghe thấy hàng loạt tiếng hò hét giết chóc từ trên đỉnh của Thái Sơn truyền lại, võ lâm minh chủ căn bổn là chuyện cần tranh nghị, nhưng hôm nay các môn phái đều tạm thời bỏ qua hiềm khích để tụ tập nơi đây, lí nào lạincó đạo lí sát lục.


"Bách Hiểu Sinh tiền bối, người đến rồi!" Nhìn thấy vị lão nhân này xuất hiện, cơ hồ trên mặt của toàn bộ mọi người đều xuất hiện thần sắc tôn kính, mấy võ giả ở cảnh giới phi thăng liền tiến lên nghênh đón, một trái một phải nâng đỡ Bách Hiểu Sinh.



"Vãn bối -- Thiên Cơ Môn Bách Hiểu Sinh, bái kiến Kiếm Thần tiền bối!" Bách Hiểu Sinh lại khua tay chối từ sụe nâng đỡ của chúng nhân, hướng về chổ đứng của Phong Vân Vô Kị mà quỳ xuống.



Oanh!



Mọi người đều sững sờ, Kiếm Thần?! Người có bối phận tối cao – Thiên Cơ Môn Bách Hiểu Sinh lại xưng tên yêu nhân này là Kiếm Thần? Kiếm Thần, mấy trăm năm trở lại đây, có ai dám nhận nổi hai chữ Kiếm Thần, trong hơn bốn trăm năm trở lại đây cũng chỉ có người truyền lại "Diệt Ma Tâm Kinh" – Kiếm Thần Phong Vân Vô kị mà thôi.



"Hỗn trướng, ở ngày thường -- các ngươi ai ai cũng xưng mình là chính thống của Kiếm Thần, hôm nay gặp được chân diện mục của Kiếm Thần, không ngờ có mắt mà không biết Thái Sơn, còn không mau qùy xuống tham kiến Kiếm Thàn tiền bối." Bách Hiểu Sinh đầu tóc bạc phơ, dùng ngón tay chỉ vào đám võ lâm nhân sĩ, giận dữ quát.



Trong giang hồ, luận về người có thanh vọng cao nhất là người nào? Không phải là Bách Lí Lãng của Thương Mang Kiếm Phái, mà là người đã biên soạn ra "Võ Lâm Chiến Sử" – Bách Hiểu Sinh.



Một lời này của Bách Hiểu Sinh vừa nói ra, người trong giang hồ nguyên bổn có chút hoài nghi liền quỳ ngay xuống với sắc mặt xấu hổ nói: "Bái kiến sư tổ!"



Bái kiến sư tổ!



Cả một phiến dày đặc người liền quỳ ngay xuống, rồi quỳ xuống, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhiều, vô luận là như thế nào, trong lòng của các phái trong giang hồ, hai chữ Kiếm Thần là hai chữ tuyệt đối không thể tiết độc, là một thần thoại vĩnh viễn trong giang hồ. Ai cũng không thể ngờ được bốn trăm năm sau, Kiếm Thần lại trở về nơi đây. Suy nghĩ đến những chuyện mà bản thân của mình làm, rất nhiều vũ giả cảm thấy xấu hổ mà cúi đầu.