Phi Thăng Chi Hậu

Chương 112 : Chiến tranh cuối cùng và thống nhất (3)

Ngày đăng: 21:00 19/04/20


Oanh!



Phong Vân Vô Kị từ trên không lao xuống, trường kiếm ttinh oánh trong tay một lần nữa chém lên trên thân thể cuae đệ tứ thiên ma vương, làn này thì chỉ nghe một tiếng giòn tan vang lên, sau đó là chiếc chiến giáp màu đen tuyền trên thân thể của đệ tứ thiên ma vương liền vở thành vô số mảnh, thoát lạc xuống phía dưới, Phong Vân Vô Kị chỉ đợi đến một kiếm nữa chém xuống, nhưng đột nhiên liếc thấy nụ cười hung ác của đệ tứ thiên ma vương: "Cùng ta đi xuống đi."



Phong Vân Vô Kị đang lúc nghi hoặc thì khóe mắt lién thấy một chiếc đuôi dài màu đen đột nhiên xuất hiện, sau đó dùng thế sét đánh không kịp bưng tai cuốn lấy hong của Phong Vân Vô Kị, rồi cuộn chặt lại và kéo về phía đệ tứ thiên ma vương.



Hừ! Phong Vân Vô Kị tuy tao ngộ biến cố này nhưng lại chẳng chút kinh hãi, ngược lại thì càng thêm tăng tốc hướng về đệ tứ thiên ma vương mà chém xuống, một tiếng nổ lớn vang lên, trường kiếm trên tay của Phong Vân Vô Kị chém thẳng lên trên hộ thuẫn của đệ tứ thiên ma vương, mất đi sự ngăn cản của hộ thuẫn, Đệ Ngũ Kiếm Đảm hóa thành một đạo lưu quang, mau chóng tìm thấy sơ hở rồi đâm xuyên qua hậu tâm của đệ tứ thiên ma vương.



A!



Đệ tứ thiên ma vương phát ra một tiếng kêu thảm thiết cao vút, một đạo ma khí xông thẳng lên trên trời, đuổi sạch đám mây đen trên thiên không, rồi đột nhiên cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kị, hung ác nói: "Nhất phân thắng bại đi."



Sau đó, chiếc đuôi dài rắn chắc như cương thiết đang quấn lấy Phong Vân Vô Kị kéo về phía trước, sau khi đỡ lấy một kiếm của Phong Vân Vô Kị, đệ tứ thiên ma vương liến giương hai tay trảo về hai vai của Phong Vân Vô Kị, một cổ huyết hồng điện quang truyền biến toàn thân của y, luồng huyết sắc khí kình đó có mang theo đặc tính hủy diệt cực kì cường đại, Phong Vân Vô Kị vừa mới thụ lấy một chốc mà đã đau đớn rên lên, há miệng hộc ra một ngụm máu.


"Cáp cáp … tùy ta nhập ma thôi." Cả lồng ngực của đệ tứ thiên ma vương đột nhiên nổ tung ra, nhưng cũng chẳng thèm để ý, hai tay trảo hai vai của Phong Vân Vô Kị, ma khí cuồn cuộn tiến nhập vào trong nội thể của y, ma khí thuấn gian bành trướng, nuôt chửng lấy hai người.



Chiến trường dần dần chuyển di đến trên thân thể của hai người, thân thể của đệ tứ thiên ma vương tấn tốc khôi phục lại, nhưng lại một lần nữa bị Phong Vân Vô Kị cho nổ đi một lần nữa, còn ma khí của đệ tứ thiên ma vương thì cuồn cuộn dũng nhập vào trong nội thể của Phong Vân Vô Kị, đệ tứ thiên ma vương há miệng ra rồi phun ra một loạt các âm phù cổ quái, mỗi một khi một cái âm phù xuất ra, ma khí dần chấn động thêm một phần, càng thêm tinh túy một phần, càng thêm dày đặc một phần, hồn thân Phong Vân Vô Kị chấn động kịch liệt một cái.



"Cáp cáp cáp … hãy ma hóa cho ta!" Đệ tứ thiên ma vương cười ha hả, ngay khi lới nói của hắn ta vừa dứt, thì hai tiếng phốc phốc vang lên, hai chiếc cánh bằng thịt từ sau lưng Phong Vân Vô Kị mọc ra, gặp gió là trướng đại lên, loáng một cái đã khoách triển ra hai thước, nhăn sắc cũng từ màu huyết hồng trở thành màu đen tuyền.



Ngao hống ….



Phong Vân Vô Kị đột nhiên ngẩng mặt lên trời gào lên một tiếng, y phục sau lưng đột nhiên nhô cao lên, một hàng xương cốt màu trắng lần lượt đâm toạc y phục nhô ra ngoài rồi nhô thẳng lên trên trời, sau đó thì xoạt một cái, một chiếc đuôi bằng xương màu đen tuyền lấp lánh hàn quang từ sau lưng Phong Vân Vô Kị xuất ra ….