Phi Thăng Chi Hậu

Chương 126 : Xoay chuyển thế cục

Ngày đăng: 21:00 19/04/20


Công kích của Tây Môn Y Bắc, phong thủ của Độc Cô Vô Thương, sự phối hợp cuae hai người trong mắt của Phong Vân Vô Kị tựa hồ như là toàn mĩ, nếu như có được cặp phối hợp này, thêm vào đó là bản thân và sát thương kiếm ý của Tử Hoàng, tổ hợp của bốn người cơ hồ đủ để quét sạch cả một phiến cường địch, dù cho là đối diện với đế cấp cao thủ thì cũng không sợ. Đó là ý niệm loáng qua sát na trong đầu cảu Phong Vân Vô Kị.



Tu vị cuae Đao Hoàng cũng không phải thường, vạn năm trôi qua không chỉ có một mình Phong Vân Vô Kị có võ công tiến triển, thân thể Đao Hoàng lui nhanh về phía sau, áo trắng phành phạch trong gió, đao ý trong mắt bùng phát, những nơi đi qua đều khiến cho cả phiến kiếm ảnh nửa hư nửa thật kia toàn bộ phá khai.



Sau khi lui được mấy chục bước, Đao Hoàng phất tay áo một vòng, đột nhiên không lui mà lại tiến tới, bên trong trường bào ồ ạt cuốn ra một cổ đao ý cường hãn, đem toàn bộ kiếm hình đang truy kích trên không trung oanh toái.



Phong Vân Vô Kị căn bổn không hề nghĩ rằng bản thân ăn trọm được tuyệt học của Đao Đế mà chỉ xuất thủ một chiêu là dã có thẻ diệt sát được Đao Hoàng, nên vừa đánh ra một chiêu thì thân hình mau chóng truy theo, trong hư không xuất hiện một đạo bạch ảnh kéo dài tới mấy chục trượng, tay phải giương ra, kiếm đảm trong tay của Phong Vân Vộ Kị không ngừng xoáy vòng mang theo những tiếng kêu sắc nhọn, Phong Vân Vô Kị chém một kiếm về phía Đao Hoàng.



Đao Hoàng vung tay ra, một thanh trường đao màu đen liền xuất hiện ở trong tay, quát lớn lên một tiếng, lo lên trên nhanh như chớp giật.



Choeng!



Đao kiếm giao kích, tia lửa bắn tung tóe, kình khí chấn đãng xung quanh, một cổ cự phong từ nơi đao kiếm của hai người giao kích bùng phát khiến cho cát bụi bay mù mịt, hai người vựa hợp thì đã phân, sau đó lại có mấy kiếm chém ra, đao kiếm tương kích, một một làn đều hợp rồi liền tách ra, chỉ trong chớp mắt thời gian thì hai người đã liên tục giao thủ mấy trăm lần, đao ý và kiếm ý không ngừng vẽ ra những bức họa lăng loạn với vết đao vết kiếm dưới mặt đất.




Đám may trên không trung chớp lên một đạo thiểm điện, Phong Vân Vô Kị nâng cao cánh tay phải lên rồi chém xuống, "Thiên Kiếm" dĩ nhiên là đã xuất thủ.



Kiếm khí hạo hàn còn chưa kịp bức gần thì bốn người đã kinh hãi phát giác, trong lúc chấn kinh thì thân hình của hai người đột nhiên xoay mình, dĩ nhiên là đã phản ứng lại. Keng keng!! Hai tiếng, hàn khí dương dật kháp tứ phía, hai đạo bạch quang phá vỏ lao ra, đao khí linh động tựa du long, xông thẳng lên trên trời.



Oanh! Thân hình của hai người hơi hơi chấn động, lirn tục lui mấy bước, Phong Vân Vô Kị cũng không đỡ hơn là mấy, hai ngừoi này tuy chưa đạt đến hoàng cấp cảnh giới, nhưng độ thuần chân khí cũng không kém đi bao nhiêu.



Thần thức lướt qua, một đao lẳng lặng của Đao Hoàng đã bức gần tới sau lưng, đao cương dập dờn, một đao này của Đao Hoàng là hàm súc chứ không phát tán, rút thế đợi kích, Phong Vân Vô Kị cố áp huyết khí đang phiên dũng trong thân thể, thân hình mượn thế lao về phía trước, thân thể chẳng khác gì cành liễu dang phiêu đãng về phía trước, trường đao của Đao Hoàng chỉ cách một sát na lướt qua thân người Phong Vân Vô Kị.



Đao Hoàng thầm thở dài một tiếng, thầm nghĩ: "Bộ Liễu Như Tùy Phong Thân Pháp này quả thật là thần kì, nếu như không thể học được Tàng Phong Chi Thuật thì căn bổn vô pháp đả thương hắn ta." Khóe mắt liếc qua một cái, một đạo ô hồng quang mang lẳng lặng lướt qua bên cạnh, Đao Hoàng giật thót mình, không khỏi kinh hô: "Cẩn thận …."



Nhưng vãn còn là quá muộn ….