Phi Thăng Chi Hậu

Chương 151 : Thân phận của nam nhân áo đen

Ngày đăng: 21:00 19/04/20


Chân khí trong nội thể cuồn cuộn lưu động, ngảng đầu nhìn lên trên trời thì thấy mây đen đàn ồ ạt kéo đến, cúi đầu nhìn xuống biển thì thấy sóng dữ nhấp nhô, cánh tay giơ lên thì lôi đình đánh xuống và bị bàn tay nắm lấy, nhưng chẳng hề có vết thương gì. Trong lúc hô hấp thôn thổ, núi có thể hủy, biển có thể cắt, có thể thôn nhật, có thể thổ nguyệt.



Kêu thiên không phân khai thì mây đen liền lộ ra một khe nứt, rồi hướng về hai bên mà di chuyển, Kêu biển phân khai thì mặt biển hạ sâu xuống dưới lộ ra một cái rãnh sâu mấy ngàn xích. Giữa phiến thiên địa này, tất cả mọi chuyện đều nằm trrong sự kiểm soát, đó chính là đế cấp, trong lòng Phong Vân Vô Kị sung mãn vô hạn hỉ duyệt.



Lăng không bước đi trên mặt biển, những nơi đi qua thì sóng dữ liền bình lặng, mây đen dừng lại, Phong Vân Vô Kị cứ như thế mà từng bước từng bước một đi về phía bờ, ở sau lưng -- sóng dữ bị áp chế dần dần nhô cao lên.



"Ngươi đúng là một người khiến cho người ta giật mình." Một thanh âm nhẹ nhàng truyền đến.



Phong Vân Vô Kị hướng về nam nhân áo đen mà gật đầu: "Công lực của tại hạ đã khôi phục rồi."



"Hơn nữa lại còn có đột phá." Nam nhân áo đen nói, sau đó xoay người lại, đi về phía Hiên Viên Khâu mà đi: "Đi thôi, chúng ta cần phải li khai, mỗi một người dừng lại ở đây không được quá một tháng, đưng nhiên -- nếu như ngươi muốn ở lại đây trường kì giống như bọn họ thì ngoại lệ rồi."



Nam nhân áo đen ngẩng đầu nhìn vào trong động huyệt vòm cung ở Hiên Viien Khâu, nhìn vào một người khoanh chân ngồi trong đó, thân thể bị dây xích sắt đâm xuyên, hiển nhiên là y tự nguyện bị trói buộc với nơi này.



Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên, mục quang lướt qua trùng trùng khôn gian rồi dừng lại trên thân thể của một khốn đồ tựa như sắp chết, đột nhiên người đó cũng tựa hồ như cảm thấy mục quang của Phong Vân Vô Kị dưng lại ở trên thân thể mình, cái đầu cúi xuống đột nhiên dần dần ngẩng lên, dưới bộ tóc đa phần là màu trắng là cặp mắt lấp lánh tinh quang, khí tức cưỡng hãn đó khiến cho đế cấp như Phong Vân Vô Kị cũng cảm tháye kin hhãi không thôi.



"Chúng ta sẽ gặp mặt lại nhau, tộc nhân."


"Ngươi còn muốn biết chuyện gì nữa không?"



Phong Vân Vô Kị có chút mang nhiên lắc lắc đầu, những chuyện nên biết thì Đại Tự Tại tán nhân cũng đã cho y biết rồi, biết được danh tính chân thật của nam nhân áo đen, trong lòng Phong Vân Vô Kị cũng không còn nghi vấn gì nữa.



Nam nhân áo đen nhìn chằm chằm váo Phong Vân Vô Kị thấy y vẫn im lặng như thế một lúc lâu, liền trầm ngâm trong chốc lát, mở miệng nói: "Cảnh cáo ngươi một câu, đừng có ý đồ thiêu chiến với những nhân vật cấp vực chủ, Thánh Điện đối với những vực chủ này sớm đã có ước thúc, tuyệt đối không thể xuất thủ đối phó với những tộc nhân từ thần cấp trở xuống, nhưng nếu như chạy đến Đao Vực hay Ma Vực thì không nằm trong ước thúc rồi."



Phong Vân Vô Kị hồn thân chấn động, chấn kinh nhìn vào nam nhân áo đen, cuói cùng y cũng biết tại sao vực chủ của hai vực thủy chung lại chưa xuất thủ đối phó với bản thân rồi, dựa vào mức độ uy hiếp của Kiếm Vực tạo thành cho hai vực thì hai vị vực chủ đó sớm đã nên đối phó với Kiếm Vực rồi, đế cấp thì có thể khống chế một phiến thiên địa nho nhỏ, thế còn thần cấp thì cường hãn đến mức nào? Phong Vân Vô Kị hoàn toàn không biết, chỉ là từ sự cách biệt giữa đế cấp và hoàng cấp mà đánh giá, chỉ e là một vị cao thủ thần cấp xuất thủ liền có thể tiêu diệt cả Kiếm Vực!



Lời nói này của Huỳnh Hoặc cuối cùng cũng khiến cho vấn đề mà trước giờ Phong Vân Vô Kị tránh né không nghĩ đến cũng đã được giải quyết, trái tim để tít trên cao cũng đã an tâm trở lại.



"Ta tiễn ngươi! Ngươi bảo trọng … nhớ lấy, cố gắng ít sử dụng Hấp Tinh Đại Pháp thôi! Hấp Tinh Đại Pháp tịnh không phải là vạn năng, chí thiểu là khi một cao thủ đã đạt đến đế cấp, nếu như đã có sự chuẩn bị thì ngươi căn bổn không thể hấp nạp được chân khí của y! Hoan nữa …." Nam nhân áo đen chỉ lên trên trời: "Cẩn thận thiên ma!"



Sau đó, không đợi Phong Vân Vô Kị phản ứng lại, liền tung ra hắc bào, ròi hóa thành mộtruyenfull.vn chim lao vút lên trên trời, biến mất trong gió tuyết.



"Tiền bối, bảo trọng! …." Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu nhìn lên trên không trung, trong lòng thầm nói.