Phi Thăng Chi Hậu
Chương 156 : Thất Sát Đao Pháp
Ngày đăng: 21:00 19/04/20
Bùng!
Tiên hạ thủ vi cường. Thân hình Phong Vân Vô Kị vừa chớp động đã xuất hiện ngay bên trái một oan hồn Thái Cổ, đánh ra một một quyền. Ngực của oan hồn đó liền bị chọc thủng một lỗ to bằng nắm đấm, sau lưng cát bụi tung bay xuất ra. Cùng lúc này, một oan hồn khác ở bên liền mau chóng vung tay chém vào đầu Phong Vân Vô Kị.
Xoẹt!
Phong Vân Vô Kị lắc lắc cổ tay phải, Đệ Ngũ Kiếm Đảm nằm sát trên lòng bàn tay mà chuyển động xoay vòng. Sau khi ngân lên một tiếng, Đệ Ngũ Kiếm Đảm liền triển khai hóa thành một thanh bảo kiếm phong mang. Một nhát chém ra, cánh tay phải cầm đao của gã oan hồn Thái Cổ liền bị chặt đứt. Cánh tay đứt rời hóa thành một đám cát rã xuống ….
Cặp mắt huyết hồng của gã oan hồn Thái Cổ này có chút mờ đi, thân thể đang huy động hơi ngưng trệ, hiển nhiên là không thích ứng với loại hình thái này. Phong Vân Vô Kị nhân cơ hội hóa thành một cơn gió bay đi. Loáng một cái, đã xuất hiện vô số thân ảnh Phong Vân Vô Kị. Mỗi một Phong Vân Vô Kị lại có một tư thế khác nhau. Đệ Ngũ Kiếm Đảm trong tay cơ hồ như đồng thời hoặc chém ngang hoặc chém dọc, hoặc đâm, hoặc vung lên. Đệ Ngũ Kiếm Đảm trên tay ảo ảnh của Phong Vân Vô Kị liền xuyên qua thân thể của những oan hồn Thái Cổ này.
Oanh oanh oanh!!!
Cơ hồ như vừa lúc Phong Vân Vô Kị hiện ra thì từ trong nội thể của những oan hồn Thái Cổ vừa mới thành hình này bùng phát đạo đạo kiếm khí trùng thiên, xạ xuất ra khắp bốn phương tám hướng. Những hạt cát do kiếm khí chấn bay ra cũng tùy theo khí kiếm mà mau chóng lao đi. Trên thân thể của đạo đạo nhân ảnh âm lãnh nhất thời xuất hiện đầy những lỗ nhỏ.
"Chép chép … ngươi cũng đã quá xem thường đám cao thủ Thái Cổ sau khi bị ta kích sát mà vẫn y nhiên bảo trì linh hồn bất diệt rồi. Nếu như bọn chúng chỉ có sức lực tầm thường thì lí nào ta lại cho gọi bọn chúng ra đối phó với ngươi. Nếu như khả năng của bọn chúng chỉ có thế thì những oan hồn của bọn chúng làm sao có thể bám theo ta trong một khoảng thời gian lâu đến thế? Chép chép … ngươi làm thế chính là đang bồi bổ thêm cho bọn chúng đó!" Thanh âm của Thái Huyền phiêu miểu bất định, từ các phương hướng truyền đến.
Phong Vân Vô kị hừ lạnh một tiếng, không thèm trả lời, nhưng trong lòng thì toàn thân giới bị.
"Thất Sát Đao Pháp!" Gã oan hồn Thái Cổ đó bình tĩnh mở miệng cất tiếng nói bốn chữ nhỏ đến không thể nghe, sau đó thì hai tay giơ lên cao, rồi mạnh mẽ chém xuống. Phong lôi chi thanh trong không trung càng lúc càng nổi dậy, trong phạm vị ba trăm thước xung quanh thân thể đột nhiên trở thành một phiến trời đen tối, đạo đạo khe nứt không gian phát xuất những thanh âm nổ lạch bạch liên miên bất tuyệt.
Oanh!
Trong không gian đen như mực đó, một đạo đao ảnh đen tuyền cao mấy chục trượng trùng phá tầng tầng không gian, sau đó mãnh liệt chém xuống, vừa mới thoáng hiện thì đã cách Phong Vân Vô Kị chưa đầy một trượng.
Xoẹt!
Kiếm khí trùng thiên, từ tay phải của Phong Vân Vô Kị phát xuất ra một đạo kiếm khí rực sáng, lao thẳng về phía đạo đao ảnh màu đen đang lẳng lặng chém xuống.
Không có những tiếng nổ vang dội như trong tưởng tượng, thanh cự đao đó dễ dàng phân giải đạo kiếm quang ra thành nhiều phần, một đao chém thẳng xuống đạo chân khí hộ thân của Phong Vân Vô Kị, nặng nề đánh vào ngực y!
Oanh!
Lao đi như đạn pháo! Phong Vân Vô kị bị chấn bay lui về phía sau. Trong sát na ngẩng đầu lên trời, Phong Vân Vô kị nhìn lướt qua phía sau gã oan hồn Thái Cổ có ma diễm thao thiên đó, phát hiện thấy trên những đám mây bên trên có ba đạo thân ảnh khôi ngô đang khoanh tay đứng nhìn, trông chẳng khác gì ba bức tượng vô thượng ma thần, cặp mắt huyết hồng lạnh lùng nhìn vào Phong Vân Vô Kị như một con mồi sắp bị nuốt chửng. Sau lưng ba đạo thân ảnh này là cuồn cuộn ma khí, thân thể bất động như núi, khí thế vô thất đó trực tiếp ấn nhập vào trong lòng Phong Vân Vô Kị ….