Phi Thăng Chi Hậu

Chương 167 : Ám Hắc Lục Phân Thân

Ngày đăng: 21:01 19/04/20


"Ngươi đã ở đây nãy giờ?" Ám hắc Đế Quân nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kị, lạnh lùng hỏi.



"Nãy giờ đã có mặt." Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nói: "Rất bất ngờ phải không? Đừng có nghĩ là ta rất ít khi ở trong Kiếm Các. Ta rất có khả năng sẽ ở ngay bên cạnh các ngươi. Lần này là trà trộn trong đám đệ tử Đao Vực. Lần sau có khả năng là ở bên cạnh ngươi. Có lẽ, người châm trà cho ngươi cũng chính là ta!"



Lời này của Phong Vân Vô Kị chính là có tính toán khác của riêng mình. Trước mắt, Cửu Mệnh Chiến Giáp còn chưa biết ở nơi nào, bản thân không thể luôn luôn ở trong Kiếm Các. Nếu như lúc có mình mà hai vực mưu đồ hiểm độc thì không hề gì, nhưng một khi mình chân chính đi tìm Cửu Mệnh Chiến Giáp thì chắc chắn là không thể quay về trong một khoảng thời gian ngắn. Dù sao thì Cửu Mệnh Chiến Giáp cũng là bảo vật nhất đẳng. Những vật như thế, tuyệt đối không dễ dàng gì có thể lấy được. Nếu như lúc đó, người trong hai vực vì không thấy mình ở Kiếm Vực mà phát động tiến công. Lúc đó thì…. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn



Ám hắc Đế Quân sắc mặt nghi hoặc nhìn Phong Vân Vô Kị. Hắn thật không rõ cho lắm, Phong Vân Vô Kị làm sao để có thể tránh thoát được sự tra thám của hai cao thủ đế cấp..



"Kiếm Hoàng đúng là tàng thân trong chúng đệ tử Đao Vực của ta, và đã lừa gạt được Đế quân." Một thanh âm lãnh mạc vang lên bên tai Ám Hắc Đế Quân. Dò theo tiếng nói, Ám Hắc Đế Quân thấy một cao thủ Đao Vực có thực lực tăng cao nhanh nhất, một nam tử được Đao Đế rất xem trọng – Đao Quân.



Đối với lời nói vừa rồi của Phong Vân Vô Kị, Ám Hắc Đế Quân tức thì tin tưởng tám phần, trong lòng chấn động, thầm nghĩ: "Người này hành sự như thiên mã hành không, vô pháp đo lường. Nếu như Đao Đế bị y ám toán thì ngày sau khi đối diện với những người bên cạnh, cần phải đề phòng một chút. Đừng có học theo Đao Đế mà trúng kế Kiếm Hoàng. Chỉ không biết bộ công pháp đó rốt cuộc là y học ở đâu, không ngờ lại bá đạo đến thế!…."



"Thả Đao Đế ra, rồi giải tán Kiếm Vực, thì hôm nay bọn ta sẽ lui binh!" Ám Hắc Đế Quân nhìn Phong Vân Vô Kị, nghiêm túc nói.



"Thả Đao Đế… Giải tán Kiếm Vực…." Phong Vân Vô Kị cơ hồ như không dám tin vào tai mình, trợn tròn mắt nhìn Ám Hắc Đê Quân: "Cái giá của các ngươi -- chỉ là lui binh!…."



Ám Hắc Đế Quân lạnh lùng nói: "Ngươi tự nghĩ đi, liệu có ứng phó nổi với tấn công không ngừng của cả Ma Vực và Đao Vực không. Đến cuối cùng thì cũng là người chết vực hủy. Theo ta, chi bằng có thể lưu lại tính mệnh của đám người này. Đương nhiên, bọn họ cần phải phân tán ra, gia nhập vào Đao Vực và Ma Vực của bọn ta."



Vài trận chiến lẻ tẻ vẫn tiếp tục. Những tiếng tiếng đao kiếm va chạm lần lần ít đi. Cả chiến trường cũng dần yên tĩnh trở lại. Mọi trận hình đều bị phá hủy. Người của các phương thế lực cũng đã trở về trận doanh của mình, ngẩng đầu nhìn lên không trung.



Hấp Tinh Đại Pháp đúng là bá đạo đến mức trước giờ chưa ai thấy. Loại công này thi triển trong khu vực càng nhiều người thì uy lực càng hiện rõ. Khi Phong Vân Vô Kị vận chuyển Hấp Tinh Đại Pháp đến cực hạn thì cả chiến trường đều hứng chịu ảnh hưởng của nó. Giao chiến thông thường dĩ nhiên là không thể diễn ra. Trong tình huống này, sự thắng bại của thủ lĩnh hai bên hiển nhiên đã trở thành điểm mấu chốt trong chiến đấu.



Hừ hừ!! Phong Vân Vô Kị cười một tiếng lạnh tựa băng sương: "Ta sớm đã biết tính tình của bọn ngươi không cải, không suy nghĩ làm cách nào để đối phó với đám yêu ma và Thiên Đường, mà chỉ biết nội đấu. Vì địa vị của bốn vực mà hoàn toàn không cho phép bất kì thế lực nào sản sinh! Những tộc nhân trong Ma Vực đã chết đi đúng là chết uổng!"



"Hừ! …." Ám hắc Đế Quân bước tới một bước, ma khí trên người cao trướng: "Nếu như không phải do các ngươi tạo ra Kiếm Vực cái gì gì đó, ý đồ tranh bá thiên hạ, khiến cho Thái Cổ càng lúc càng hỗn loạn, bọn ta nào muốn đánh động can qua. Tứ vực đỉnh lập dĩ nhiên cũng là tình huống không được phép, nếu như nhân tộc muốn thống nhất, muốn thoát khỏi sự áp bức của Ma Giới, Thiên Đường và Huyết tộc, muốn sinh tồn, muốn thoát khỏi con đường đó thì cần phải có một thế lực lãnh đạo thống nhất. Sự xuất hiện của vực thứ năm chính là một sai lầm. Việc đã đến nước này thì ngươi phải chịu trách nhiệm hoàn toàn. Yêu ma… Bọn ta làm như thế thì chẳng lẽ không thể đối kháng với yêu ma hay sao? Bên ngoài nhân tộc thì có mối hoạn từ địch nhân, bên trong thì phân năm xẻ bảy, người nào cũng không phục đối phương. Chỉ có cường lực thống nhất, khiến cho cả nhân tộc đồng tâm hiệp lực thì nhất định mới có thể chống lại yêu ma. Cả ức năm trở lại đây, vô số tộc nhân bị tống tới Ma Giới để đổi lại hòa bình cho tộc ta, không phải là vì nhằm tạo ra một khoảng không gian hòa bình để phát triển hay sao? Nhưng cục diện hiện nay lại nhân vì lòng riêng của ngươi mà bị phá hủy, thế mà ngươi lại còn dám đề đến tộc nhân?"



Sắc mặt Phong Vân Vô Kị tức thì biến đổi, giận dữ nói: "Tộc ta lâm vào tình trạng diệt tuyệt nguy cấp như thế, các ngươi tự nhận mình là lực lượng lãnh đạo của nhân tộc, nhưng các ngươi đã làm được gì cho tộc ta? Làm cái gì để chấn hưng nhân tộc? Lúc ta vừa phi thăng đến Thái Cổ, chính mắt ta nhìn thấy một nữ tử nhân tộc bị nhị hoàng tử của Ma Giới lăng nhục cho đến chết. Nhưng Đao Vực, lực lượng lãnh đạo như lời người nói thì lại là đám hung nhân thất học, không những không tìm cách cứu trợ mà còn ngăn cản tộc nhân ra tay giúp đỡ. Thế mà các ngươi lại tự cho mình đủ sức gánh vác trọng nhiệm chấn hưng tộc ta. Chẳng lẽ, các ngươi đều chấn hưng nhân tộc bằng cách này hay sao?"



Ám Hắc Đế Quân chớp chớp mắt một cái, phất ống tay áo nói: "Đó là do Đao Vực xử trí không thỏa đáng, không liên quan gì đến Ma Vực bọn ta."



"Không có liên quan? Được lắm! Ta từ tà đạo thánh địa U Minh Phong đi ra, có lời đồn là trên thân thể của ta có Huyền Minh Sách của Thương Khung chí tôn, sau đó liền bị đám người Ma Vực các ngươi truy sát. Chuyện này, ngươi định giải thích như thế nào? Toàn bộ Thái Cổ này, đao đạo xưng tôn, tu kiếm giả phải chịu sự đả áp của Đao Vực. Ngươi thân làm Ma Vực vực chủ, tự nhận là có năng lực lãnh đạo cả nhân tộc, tình huống này xảy ra mà tại sao các ngươi không ra tay tương trợ. Nếu như không phải muốn đòi một câu công đạo cho tu kiếm giả thì cũng không có Kiếm Vực ngày hôm nay, các ngươi cũng không phải động can qua như thế. Nhưng các ngươi có làm như thế hay không? Không có, cả Thái Cổ, tân phi thăng giả đều chịu sự thù địch và áp chế. Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái chính là một ví dụ điển hình. Nếu như mất hết những tân phi thăng giả thì các ngươi lấy cái gì để đối địch? Nhân tộc bổn lai có số lượng không bằng yêu ma lẫn Thiên Đường, nhưng các ngươi lại nhất quyết đả áp tân phi thăng giả, đó là hành động cần làm của việc chấn hưng nhân tộc hay sao? Ngươi cũng nói là chuyện này không có liên quan gì đến Ma Vực của các ngươi hay sao? Ta nói muốn lập nên Kiếm Vực để tranh bá thiên hạ lúc nào? Tranh bá thiên hạ, thực sự là một trò vui lắm hay sao? Nếu như ta có tâm tư như thế, thì khi ở hạ giới, bằng vào sức mạnh của ta, ta có thể kháng cự phi thăng, bằng vào vũ lực để tranh bá thiên hạ, làm một võ hoàng cũng là một chuyện dễ như trở bàn tay, hà tất phải đến Thái Cổ để thực hiện chuyện tranh bá thiên hạ?"



"Đó là ý tưởng hiện tại của ngươi. Chuyện trong tương lai thì ai cũng không thể nói trước được. Dã tâm sẽ lớn dần theo sự tăng trưởng của lực lượng. Hiện tại, lực lượng của ngươi chưa đạt đến trình độ đó. Nhưng, khi lực lượng của ngươi đạt đến trình độ nhất định thì dã tâm cũng xuất hiện theo. Đến lúc đó thì dù có làm gì đi chăng nữa cũng đã là quá muộn. Nếu như chờ đợi đến khi tình huống đó xuất hiện, thì chi bằng bóp chết các ngươi ngay hiện tại. Dù sao, so với cái giá phải trả trong tương lai thì cái giá lúc này chẳng thể tính là gì cả." Ám Hắc Đế Quân chẳng hề động dung đáp.



"Hừ! Nói đi nói lại thì ngươi chẳng phải cũng chỉ muốn nói một câu, nắm đấm của ai to hơn thì lời nói của kẻ đó là đúng hay sao? Loại dã tâm hình thành theo lực lượng mà ngươi vừa nói đó chính là lấy bụng ta suy ra bụng người mà thôi. Hơn nữa cũng vì thế mà các ngươi năm lần bảy lượt đả áp Kiếm Vực ta." Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nói.



Ám Hắc Đế Quân lúc này lại mỉm cười: "Không sai, cho dù là ở nơi nào, đạo lí giảng mãi cũng không thông. Yêu ma tại sao lại không giảng lí với nhân tộc? Dựa vào sự cường đại lẫn số lượng của yêu ma thì nhân loại tuyệt đối không thể là đối thủ. Nhân loại giảng đạo lí với yêu ma, yêu ma sẽ nghe theo hay sao? Chỉ có sức mạnh cường đại mới chính là đạo lí chắc chắn nhất. Nếu như Kiếm Vực của các ngươi đủ mạnh, có nhân vật thần cấp tọa trấn, hoặc giả nếu như trong mấy kiếm koàng các ngươi có người có thể đạt đến cảnh giới chí tôn, thì hôm nay bọn ta cũng không dám tới nơi này. Dù là ta, khi gặp chí tôn thì trong lòng cũng rất bội phục. Dù bị nhân vật cấp chí tôn trảm sát, trong lòng cũng vẫn bội phục, chứ không hề có gì bất mãn cả. Nhân tộc, về phương diện số lượng thì không thể so sánh với yêu ma, chỉ có thể thủ thắng từ phương diện chất lượng. Hi sinh một bộ phận người để có một vị chí tôn, thì những người hi sinh đó cũng cảm thấy vui mừng. Mọi người nói có phải hay không?"



"Đúng như đế quân nói!" Trong mắt của đệ tử Ma Vực lộ xuất thần tình cuồng nhiệt, đồng loạt đáp ứng, nhất nhất quỳ xuống. Đệ tử của Đao Vực nghe thấy thế cũng không khỏi lộ ra biểu hiện cuồng nhiệt.



"Chỉ cần có thể thành tựu một vị chí tôn, bọn tôi nguyện ý hi sinh!"



"Bọn ta làm sao lại không có ý tưởng chấn hưng nhân tộc? Sức mạnh của bọn ta còn yếu kém, tư chất có hạn, dùng biện pháp hiệp đàm thì không thể có thành tựu cao hơn nữa. Nếu như có người nào đó có thể trở thành nhân vật chí tôn, bọn ta dầu chết cũng không oán!"



Chúng đệ tử Đao Vực ai ai cũng có thần tình kích động. Chấn hưng nhân tộc, trong sinh mệnh dài dẳng của chúng nhân, phần lớn đều là dồn vào chuyện luyện công, nhưng bốn chữ này lại tịnh không hề phai nhạt. Ngược lại, theo thời gian trôi qua nó lại càng trở nên căn thâm đế cố.



Khi hai bên chiến đấu như thế, loại thanh âm này xuất hiện đúng là không thể tưởng tượng được. Nhưng lời đối thoại của hai nhân vật cấp biệt vực chủ ở trên không, đã làm tỉnh lại một giấc mơ dai dẳng chôn vùi sâu trong lòng của mỗi một người. Giấc mộng chấn hưng nhân tộc. Thời khắc này, mọi người đều quăng bỏ lập trường đối lập, cùng nhau mơ về một giấc mộng – chấn hưng nhân tộc.



"Nếu như tộc ta có thể xuất hiện một vị tân chí tôn, bọn tôi dù có chết hết sạch cũng tuyệt không oán thán!" Đao Hoàng Quân Bất Phá thầm thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên trên không trung.



"Các ngươi đều điên cả rồi hay sao? Vì thành tựu một vị chí tôn, các ngươi nguyện ý hi sinh bản thân, đồng thời cũng yêu cầu bọn ta cùng hi sinh hay sao?" Phong Vân Vô Kị dùng ánh mắt sững sờ nhìn vào Ám Hắc Đế Quân, sau đó lại quét mắt nhìn xuống những đôi mắt tràn ngập phấn khích và cuồng nhiệt của người trong hai vực. Những con người chỉ biết lao vào luyện công, bản tính chất phác, khắc khổ, một khi sản sinh cộng minh thì sẽ dẫn phát bổn tính của họ, sự bùng phát của cuồng nhiệt và nhiệt tình sẽ trở nên kinh nhân.



Tất cả tân phi thăng giả đều khó hiểu nhìn những kẻ đối địch. Bọn họ tuy đã từng nghe Phong Vân Vô Kị nói qua về tình trạng hiện nay của nhân loại và yêu ma, nhưng họ căn bản chưa từng thâm nhập vào Ma Giới như Phong Vân Vô Kị, lại cũng chưa trải qua thời gian sống lâu dài nên không có những hiểu biết và cảm xúc sâu sắc về hiện trạng của nhân tộc; đồng thời, tư tưởng chấn hưng nhân tộc chưa ăn sâu vào cốt tủy của bản thân như người trong hai vực. Đối với biểu hiện cuồng nhiệt lẫn phấn khích của hai vực, thì những tân phi thăng giả này ngoại trừ chấn kinh ra thì chỉ có khó hiểu mà thôi.



"Không ngờ ngươi lại nói đến chuyện chấn hưng tộc ta, ta hy vọng ngươi có thể vì chuyện chấn hưng tộc ta mà giải tán Kiếm Vực!" Ám Hắc Đế Quân nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kị mà nói.



Phong Vân Vô Kị im lặng nhìn vào Ám Hắc Đế Quân, nhìn chằm chằm vào cặp mắt của hắn ta, ý đồ tìm trong đó một tia biểu tình giả vờ.



Cả thiên địa trở nên tĩnh lặng. Mọi đợt tranh đấu đều đã đình chỉ. Người của hai bên đều nhìn lên trên cao không, đợi chờ sự hồi đáp của Phong Vân Vô Kị.



Sự việc phát triển đã hoàn toàn thoát khỏi khống chế, vượt xa dự liệu trước đây của Phong Vân Vô Kị.


Không một ai suy nghĩ sâu về chuyện tại sao tiếng cầm vang lên thì những người ở phía trước lại đột nhiên bay lui về phía sau, chỉ biết quán triệt mệnh lệnh một cách triệt để, nguyên nguyên bất đoạn lao về phía trước. Năm mươi trượng cự li chỉ loáng một cái là tới. Cầm Ma đã từ trên không trung hạ xuống, đối diện với đệ tử của hai vực đang lao đến, mặt ngọc như được bao bọc một lớp hàn sương.



"Cửu Thiên Long Ngâm!" Cầm Ma lạnh lùng nói, mười ngón tay không ngừng lướt qua dây cầm như điện.



Ngâm!



Một loạt nhưng tiếng long ngâm từ phương xa truyền tới. Chúng nhân tức thì đều kinh hãi. Sau đó là một bức họa khó có thể tin được. Từ chỗ đặt tay của Cầm Ma trên Thiên Ma Cầm chui ra một con hoàng kim cự long sống động như thật. Sau đó, thân thể bàng đại của nó mang theo uy lực vô thượng lao về phía đệ tử hai vực. Phía sau đuôi lại là một con cự long khác chui ra.



Hống!



Cự long nguyên nguyên bất đoạn từ trong những ngón tay của Cầm Ma chui ra, một, hai, ba, bốn… chín. Tổng cộng có chín con cự long không ngừng nhe nanh múa vuốt lao về phía đệ tử của hai vực.



Từ trên thiên không nhìn xuống thì có thể thấy chín con cự long nặng nề đâm sầm vào hai cỗ hồng lưu màu trắng và đen của đệ tử hai vực, tạo ra chín con đường rộng lớn và dài ngoằng trong hai cỗ hồng lưu này.



Nơi nào mà cự long đi qua thì hàng loạt thân ảnh liền bị chấn bay đi chẳng khác gì những đứa trẻ, kêu thảm một tiếng rồi nặng nề rơi xuống.



"Các ngươi còn không chịu dừng tay hay sao? Đó chỉ là trừng phạt nho nhỏ dành cho các ngươi mà thôi. Nếu như các ngươi không biết hối cải, thì đừng trách ta có thủ đoạn diệt tuyệt!" Thanh âm của Cầm Ma vang vọng khắp thiên địa.



"Tuyệt Tình muội muội, để tỷ tỷ giúp muội!" Một thân ảnh quỷ dị khoác trên mình một bộ phượng bào màu đỏ, đầu mang phượng quan (mũ phượng) hoa lệ xuyên qua tầng tầng mây, rồi hạ xuống ngay bên cạnh Cầm Ma. Người này hiển nhiên là Qùy Hoa hoàng hậu.



"Tỷ tỷ, tỷ cũng đến rồi."



Quỳ Hoa hoàng hậu gật đầu, sau đó lạnh lùng nhìn sang đệ tử của hai vực: "Thiên hạ đều đã bị đám nam nhân thúi này khiến cho hỗn loạn cả lên. Nếu như không đổ chút máu thì bọn chúng vĩnh viễn không biết hối cải. Tuyệt Tình muội muội, muội không cần áp ức thực lực của bản thân. Cửu Thiên Long Ngâm chỉ có thể làm bọn chúng mất đi năng lực hành động, căn bản không hề uy hiếp đến tính mạng của bọn chúng. Đối với nam nhân – thì cần phải làm như thế này!"



Qùy Hoa hoàng hậu nói chưa dứt lời thì ở trên phượng bào đã phi xuất vô số sợi tơ tuyến như chớp giật, đâm xuyên vào trong thân thể của chúng đệ tử ở ngoài mấy trăm trượng. Lan hoa chỉ nhếch lên một cái thì những đệ tử này kêu thảm lên một tiếng rồi hóa thành một màn mưa máu bắn ra tung tóe.



"Quỳ Hoa hoàng hậu, xin hãy dừng tay!" Một thanh âm từ trong các đám mây vang lên.



Chúng nhân ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một lão giả từ trên mây hạ xuống, người này không phải là ai khác mà là Kiếm Si lão nhân.



Sau khi hạ xuống, tùy tay lấy ra một tấm kim bài, Kiếm Si nói to lên: "Thánh Điện có lệnh, đệ tử của hai vực mau mau thối lui, tuyệt không được nảy sinh xung đột với đệ tử của Kiếm Vực!"



Ngay khi nhìn thấy tấm kim bài này thì đệ tử của hai vực, vốn bị thủ đoạn huyết tinh của Quỳ Hoa hoàng hậu kích nộ, liền lập tức quỳ xuống, trên mặt ai ai cũng có thần tình cung kính.



Thánh Điện, ở trong lòng mọi người là một nơi thần thánh.



"Rất nhiều năm, rất nhiều năm rồi, Thánh Điện đều chưa từng sử dụng tấm kim bài này để truyền lệnh… Đó chính là nguyên nhân mà vực chủ thần cấp của Ma Vực đã trực tiếp truyền lệnh cho Ám Hắc Đế Quân hay sao? Chẳng lẽ, ông ta sớm đã biết là Thánh Điện sẽ phái người tới tương trợ Kiếm Vực? Hoặc giả, cao tầng trong Thánh Điện đã từng tìm tới vực chủ của Ma Vực?" Đao Hoàng trong sát na nhìn thấy Kiếm Si thì như đột nhiên hiểu ra điều gì, trong lòng thầm nghĩ.



Trên mặt Ám Hắc Đế Quân lộ xuất biểu tình chán nản. Bất kì ai cũng biết được nếu như Thánh Điện đã chen tay vào việc này thì Ma Vực và Đao Vực đã thất bại triệt để. Không chỉ như thế, trải qua hai lần liên thủ công kích, hai vực đều đã thất bại. Chỉ sợ là từ nay về sau hai vực cũng khó lòng mà tổ chức tấn công đến Kiếm Vực một lần nữa.



"Làm sao lại như thế? Chẳng lẽ, Kiếm Vực là con gián đánh mãi không chết hay sao? Tại sao -- mỗi một lần đều có người đến để giúp đỡ bọn họ? Tại sao -- mỗi một lần đều gặp phải thất bại? Ta bất cam, bất cam. Bí mật Ám Hắc Lục Phân Thân đã bị lộ ra, nhưng lại chẳng hề có chút thu hoạch nào, ta bất cam!…." Sáu gã Ám Hắc Đế Quân quỳ phục ở dưới mặt đất, trong lòng hằn học suy nghĩ. Nhưng hiện giờ, hắn ta có thể làm gì đây. Thánh Điện đã ra mặt, chỉ có nước cắn răng mà rút lui thôi.



"Ma Vực đệ tử, tốc tốc thối lui!" Ám hắc Đế Quân đứng thẳng người dậy, hơn nữa lại có sự quyết đoán kinh nhân. Dù có là Thủy ma tướng cũng có chút kinh dị nhìn vào hắn ta.



Qùy Hoa hoàng hậu và Cầm Ma thu cầm lại, sau đó quay sang Kiếm Si khom mình thi lễ một cái. Quỳ Hoa hoàng hậu tuy coi mạng người như cỏ rác, giết người như ma, nhưng cũng biết chọn lựa thời điểm thích hợp. Ảnh hưởng của Thánh Điện đã thâm căn cố đế ở cả Thái Cổ. Tuyệt đối không có một ai có thể đủ sức đối kháng.



"Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi, nếu như Thánh Điện đã ra mặt thì chúng ta có thể đi rồi." Cầm Ma nắm lấy tay của Quỳ Hoa hoàng hậu nói. Mục quang lướt qua đám người Phong Vân Vô Kị một cái, rồi hai người quay đầu lại, song song đằng không bay đi, biến mất vào trong các đám mây trên trời.



Đám người Phong Vân Vô Kị nhìn thấy Kiếm Si mang theo lệnh dụ của Thánh Điện xuất hiện, không lập tức tiến lên tương kiến mà khoanh chân bàn tọa ở dưới đất. Sau khoảnh khắc, từ thân thể bốc lên những làn khói trắng, một lúc thật lâu vẫn chưa dứt.



"Kiếm Si, chúng ta lại gặp mặt nữa rồi. Lần này, Thánh Điện tại sao lại phái ông tới đây? Chẳng lẽ là thấy ta gặp phải kiếp nạn nên tự mình dùng lấy cái yêu cầu kia rồi?" Phong Vân Vô Kị nhìn sang đám người Tây Môn Y Bắc còn đang liệu thương, sau đó vỗ tay xuống đất một cái, thân thể liền lao tới nghênh đón Kiếm Si.



Trên mặt của Kiếm Si xuất hiện một nụ cười, cao hứng vỗ lên trên vai Phong Vân Vô Kị mà nói: "Hảo tiểu tử, thật không ngờ ngươi lại mau chóng tiến nhập vào cảnh giới đế cấp đến thế. Đơn giản, chính là thần tích. Còn may là ta đối với ngươi sớm đã chuẩn bị về tâm lí. Dù sao thì kì tích đã xuất hiện một lần thì cũng có thể xuất hiện lần thứ hai, nếu không thì e là đã bị ngươi dọa đến chết ngất mất."



Phong Vân Vô Kị đạm nhiên cười nói: "Ông hãy nói thẳng ra đi, rốt cuộc là có chuyện gì?"



Nụ cười trên mặt của Kiếm Si tức thì thu lại, nghiêm túc nói: "Lần này là do tranh chấp giữa ba vực đã có số người tham gia quá lớn. Đối với cả Thái Cổ nhân loại thì tuyệt đối không cho phép, Thánh Điện cần phải ra mặt, nhưng đồng thời ta cũng mang theo một mệnh lệnh khác. Lần này, Thánh Điện e là cần ngươi giúp đỡ một lần nữa."