Phi Thăng Chi Hậu

Chương 202 : Bí mật của Vu

Ngày đăng: 21:01 19/04/20


Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của tổ vu hiện ra thần sắc hoài nghi, cặp mắt như nhìn xuyên thấu thời gian và không gian mà trở về một cái điểm xa xôi. "Vu -- là một nhánh của nhân tộc có mục tiêu truy cầu khác với những cao thủ Thái Cổ khác, ở thời đại rất xa rất xa trước đây, lúc đó còn chưa phát sinh ra thần ma chi chiến, lúc đó thì Thái Cổ nhân loại phân bố đầy dẫy khắp cả Thái Cổ, nhân loại nhiều hơn xa so với hiện tại."



"Cơ hồ như là bổn năng, trong sinh mệnh vô tận của mình thì mọi người đều lựa chọn sức mạnh, truy cầu những sức mạnh cường đại hơn. Một vài người lĩnh đạo trong nhân loại đã phát hiện ra hình thức của những bộ công quyết, chúng có thể dẫn động thiên địa chi lực, từ đó khiến cho con người có khả năng hủy núi diệt non, loại sức mạnh này có tốc độ còn nhanh hơn cả sự trưởng thành của tự nhiên. Cơ hồ như mọi người đều lựa chọn hình thức của loại sức mạnh này, hơn nữa tư chất của mọi người lại có cách biệt không lớn lắm, chính vì thế nên trong một khoảng thời gian ngắn thì đã xuất hiện ra rất nhieuf và rất nhiều công pháp của Thái Cổ, và theo đó thì cũng xuất hiện rất nhiều cao thủ Thái Cổ."



"Mọi người đều si mê với cảm giác cường đại mà loại sức mạnh này mang tới, si mê với nguồn sức mạnh vĩnh viễn không có điểm dừng này. Không biết là từ lúc nào, từ sâu trong đại địa đã xuất hiện rất nhiều những yêu thú cường đại, không một ai biết được những yêu thú này rốt cuộc là làm thế nào mà sản sinh, nó cũng giống như vấn đề Thái Cổ nhân loại làm sao mà sản sinh vậy, tựa hồ như khi thiên địa tồn tại thì nhân loại đã tồn tại vậy."



"Khi những yêu thú cừa mới sinh ra thì nhân loại đều rất hiếu kì, có rất nhiều người đã tiếp cận với những Thái Cổ yêu thú đó … ở trên Thái Cổ đại địa lần đầu tiên chảy máu, tất cả mọi chuyện đều cải biến từ đó …."



Tùy theo sự tự thuật của tổ vu, trạng thái mới bắt đầu của nhân loại đã hiển hiện ra dưới hình thức các bức họa mà mở ra trước mắt của Phong Vân Vô Kị.



Vì đối chọi với yêu thú, nhân loại càng không ngừng truy cầu những lực lượng càng mạnh hơn, sau đó là sự sản sinh của đế cấp, sau khi đại đa số người đều đạt đến đế cấp thì xuất hiện sự phân chia ….



"Tùy theo sự cách biệt của lực lượng, nhân loại phân nó ra thành đế cấp, hoàng cấp và Thái Cổ cấp. Nhưng sau khi đại đa số Thái Cổ nhân loại đạt đến đế cấp thì nhân loại cuối cùng cũng phân chia ra theo đúng như ý nghĩa chân chính của nó, cả nhân loại đột nhiên phân ra nhiều mạch chủng tộc, hơn nữa vu của bọn ta cũng sản sinh vào lúc đó."



Tổ vu đạm nhiên nói: "Lúc này trong cả Thái Cổ nhân loại có một Thái Cổ nhân loại được gọi là Vu, tư cách của y được thừa nhận, cũng là nhóm người tiếp xúc với quy tắc chi lực sớm nhất, mặc dù uy vọng của bọn họ tịnh không cao bằng mấy vị lĩnh tụ của nhân loại, nhưng cũng có rất nhiều người tin tưởng và đi theo bọn họ. Đó chính là bước đầu tiên để hình thành Vu tộc."



"Vu chính là những người sớm nhất nhận ra sự tồn tại của thần và ma, Vu tin tưởng sức mạnh bổn nguyên nhất của Thái Cổ nhân loại là linh hồn." Tổ vu chỉ chỉ vào đầu của mình mà nói: "Ngay trong thời khắc đó thì Vu cảm thấy nguy cơ của nhân loại, nhưng đại bộ phận người đều trầm tẩm trong cái cảm giác si mê do những võ họ Thái Cổ mang lại. Vì muốn nắm giữ càng nhiều hơn về linh hồn chi lực đó, Vu triệt để phế đi võ công của mình mà trở về bổn nguyên của nhân loại, cùng làm như thế với Vu còn có mấy ngàn người."



"Quả nhiên, ngay thời khắc mà Vu phế bỏ võ công của mình thì lại càng cảm nhận ra rõ ràng hơn linh hồn chi lực tồn tại trong thiên địa. Võ công tuy bị phế đi nhưng cảnh giới vẫn không bị trừ, Vu tộc của bọn ta tới thời khắc đó thì mới chân chính thành hình, rất nhiều Thái Cổ nhân loại cùng thời kì đối với hành vi đó của bọn ta đều cảm giác thấy kho hiểu lẫn khinh thường, bọn họ dần dần xa rời bọn ta, nhưng bọn ta cũng không thèm giải thích, sau đó tìm một nơi hẻo lánh để an định và toàn tâm nghiên cứu linh hồn chi lực."


Phong Vân Vô Kị đứng thân người lên, sắc mặt lạnh lùng bước ra khỏi động huyệt, một cảm giác kì quái phi thường đột nhiên dâng lên trong lòng, đó là một cảm giác rất cổ quái. Phong Vân Vô Kị cảm thấy ở bên cạnh thân thể có một thứ gì đó rất đặc biệt, không chỉ là ở bên cạnh thân thể, mà cả trong không gian này cũng sung xích một thứ gì đó rất đặc biệt … hoặc giả có thể nói đó là một loại lực lượng nào đó.



Từ sau khi tiến nhập vào trong thần cấp, cái cảm giác đó càng lúc càng trở nên cường liệt, Phong Vân Vô Kị rốt cuộc là vẫn có cảm giác như sắp chạm tới một thứ gì đó, một thứ hạo hàn nhưng phức tạp, nhưng mỗi một lần đều suýt chút nữa là đụng tới được.



"Những thứ đó có lẽ là quy tắc chi lực mà sau khi tiến nhập vào thần cấp mới có thể chạm vào được!" Phong Vân Vô Kị thầm nghĩ trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn vào phía trước. Những thần ma đó sau khi nhìn thấy Phong Vân Vô Kị bước ra khỏi động huyệt thì đột nhiên trở nên hưng phấn dị thường, những bóng người trong màn khí vụ dày đặc nhao nhao cả lên.



"Mau! Trở về trong động huyệt!" Một vị tổ vu hét lên, sau đó thì bất thình lình quay đầu lại và đánh một chưởng về phía Phong Vân Vô Kị, một đạo lục mang xạ thẳng về phía Phong Vân Vô Kị và bao bọc lấy toàn thân của y.



"Trên trời!" Phong Vân Vô Kị biết là vị tổ vu đó dùng bí pháp của Vu tộc để ẩn tàng khí tức huyết nhục của bản thân, nên cũng không ngăn cản, thần thức quét qua trong không trung, đốn thời la lên.



Trên thiên không, một đạo thân ảnh bàng đại từ trong không trung phi tốc lao xuống! Bóng của hắn ta phủ trùm cả thân người của cả chìn vị tổ vu.



Vị tổ vu mở miệng cảnh cáo Phong Vân Vô Kị đột nhiên phát ra một loạt những âm phù mơ màng, tiếp đó thì một đạo ảnh tử bàng đại màu xanh nhạt từ trong thân thể bàng đại đang lao xuống liền bị một cổ lực lượng vô hình đanh bay ra ngoài, đạo ảnh tử đó vừa mới xuất hiện ở trong không trung thì liền triệt để chấn vỡ tan, sau đó thì hóa thành một luàn khói rồi biến mất vô tung, còn thân ảnh bàng đại ở trong không trung thì liện ngã nhào xuống đất, sau đó thì chẳng động đậy gì thêm nữa. Toàn thân trên dưới của hắn ta chẳng hề có chút vết thương nào, nhưng Phong Vân Vô Kị biết rõ tên ác ma này đã chết rồi, hơn nữa là chết đến mức không thể chết thêm được nữa, linh hồn trong thân thể của hắn ta đã hoàn toàn biến mất ….



Phong Vân Vô Kị vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ chứ không quay trở về động huyệt, thần thức quét qua xung quanh thì thấy mấy chục đạo hắc ảnh bàng đại từ trong không trung lao xuống, một trận cương phong cương liệt ập xuống ….



Phong Vân Vô Kị đột nhiên nhắm mắt trái lại, đến khi mở ra thì đã biến thành một phiến ngân bạch, Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp tự động vận chuyển, một cảm giác cổ quái phi thường lấp đầy trong lòng, dưới sự chi phối của một loại sức mạnh vô danh thì Phong Vân Vô Kị có chút mang nhiên đưa một tay phất một chưởng về phía mấy chục đạo hắc ảnh đang lao xuống ….