Phi Thăng Chi Hậu

Chương 235 : Tát Cáp Lạp vương triều

Ngày đăng: 21:02 19/04/20


Ma nguyên cuồn cuồn dũng nhập vào thể nội Phong Vân Vô Kỵ, máu từ lồng ngực Hắc Thiên ma đế tuôn ra như suối, trong mắt kinh hãi liên miên. Luân phiên sắp đặt, tự tưởng rằng đã thành công, không nghĩ đến ngược lại rơi vào bẫy của đối phương.



Hát!



Phong Vân Vô Kỵ quát to một tiếng, dưới đầu khôi dữ tợn, từng tia hắc ti dài từ bên đầu khôi chạy dọc xuống dưới vai, phi phong sau lưng đón gió mạnh mẽ căng ra, ma khí nồng đậm bao lấy cả Phong Vân Vô Kỵ và Hắc Thiên ma đế vào trong đó.



Mắt thấy thân thể vạm vỡ mà khôi ngô của Hắc Thiên ma đế mau chóng khô quắt lại, cứ như vậy thì sau một lát nữa, Hắc Thiên ma đế tất sẽ hóa thành khô cốt, cuối cùng, Hắc Thiên ma đế đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe ra một tia lệ mang : "Sát Lục ma đế, bổn tọa sẽ trở lại!"



Phong Vân Vô Kỵ chấn kinh, dưới tác dụng của Hấp Tinh đại pháp đối phương căn bản khó có thể nhúc nhích, thế mà Hắc Thiên ma đế không ngờ còn có thể mở miệng dễ dàng như vậy, đang tự thấy không ổn, tốc độ hấp nạp của Hấp Tinh đại pháp trong thể nội lại một lần nữa tăng nhanh, song một ngụm máu đen phun ra trước mặt, tay phải đột nhiên trống không, phản ứng của Phong Vân Vô Kỵ cực kỳ nhanh, lập tức rút kiếm chém, Khô Lâu Thập Tự kiếm hóa thành một đạo tàn ảnh vung trong không trung rồi chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết theo đó vẩy ra một nắm tro bụi, ngoài mấy trăm trượng, Hắc Thiên ma đế ôm cánh tay bỏ chạy, tốc độ nhanh như lưu quang, trong nháy măt liền biến mất vô ảnh vô tung…



Biến hóa này quá mức đột ngột, Phong Vân Vô Kỵ không hề ngờ tới dưới loại tình huống đó mà Hắc Thiên ma đế lại có thể dư lực chạy thoát, hơn nữa tốc độ bất ngờ bạo tăng không chỉ mười lần. Đuổi theo cũng không kịp đành phải mặc kệ hắn chạy thoát.



Một cỗ ma nguyên tinh thuần lưu chuyển trong thể nội, Phong Vân Vô Kỵ oán hận dõi mắt về hướng Hắc Thiên ma đế trốn chạy, sau đó nhắm mắt lại, từng cỗ ma khí từ khải giáp chạy xuống, rất nhanh, Phong Vân Vô Kỵ lại lần nữa mở mắt, tinh mang trong mắt bạo trướng.



Hắc Thiên ma đế dù thoát mạng nhưng lại tặng cho Phong Vân Vô Kỵ chí ít một ngàn vạn năm ma nguyên tinh thuần, chỉ điểm này mà nói, Phong Vân Vô Kỵ chuyến này tuy không thể giết hắn nhưng thu hoạch vẫn không tệ.



Oanh !



Phong Vân Vô Kỵ không chút báo trước tung ra một chưởng, một tiếng nổ rung trời vang lên, phía trước "đường chân trời", vô số Ma tộc bị nổ tan tành, hàng ngũ Ma tộc phân bố hình quạt biến thành một mảnh đất trống rộng lớn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



"Tiêu diệt bọn chúng, một tên cũng không giữ lại!" Phong Vân Vô Kỵ nhìn chằm chằm phía dưới, ngữ khí hung ác nói.



Trong tâm Phong Vân Vô Kỵ, câu nói "Sống, hay là chết" này không chỉ nói với Hắc Thiên ma đế mà còn bao gồm cả thuộc hạ của Hắc Thiên ma đế.



Vừa vén phi phong lên, Phong Vân Vô Kỵ liền hóa thành một đạo lưu quang bay về phía Ma cung, trong nháy mắt lập tức biến mất trong cơn mưa xối xả.



Choang!


Phong Vân Vô Kỵ nghe thấy vậy trong thâm tâm hơi chấn động, thầm cảm thấy may mắn không thôi , với thực lực hiện giờ căn bản không phải là đối thủ của cường giả Ma thần cấp, ẩn nhẫn mới là thượng sách, đồng thời một ý niệm xẹt qua trong tâm : "Với sự yểm hộ của Hắc Sát ma thần, nói không chừng có thể giấu được ánh mắt của Hắc ám quân chủ, cho dù dẫn tới sự chú ý của Hắc ám quân chủ, nói không chừng còn có thể dùng Hắc Sát ma thần này làm bia đỡ đạn, chỉ là không biết chênh lệch giữa cao thủ Ma thần cấp và Hắc Ám quân chủ, rốt cục kém bao nhiêu?"



Nghĩ đến đây, Phong Vân Vô Kỵ lập tức vỗ mông ngựa : "Dưới sự uy nghiêm của ma thần, ai dám không phục chứ, ta tuy thành danh không lâu nhưng sớm đã nghe nói đến uy nghiêm của đại Ma thần, sớm muốn chiêm ngưỡng một lần, hi vọng có thể dốc sức vì Ma thần, chỉ không nghĩ đến, Ma thần không ngờ lại tự thân giá lâm, thực sự vô cùng vinh hạnh a! Nguyện làm thân trâu ngựa, thịt nát xương tan, chết không oán hận!"



Những lời này của Phong Vân Vô Kỵ lại là lần đầu nói ra, gấp gáp trúc trắc, nhưng đối với Hắc Sát ma thần này mà nói, lại chưa bao giờ được nghe, lập tức nghe thấy cười ha hả : "Rất tốt, rất tốt! Quả nhiên không uổng công bổn thần coi trọng ngươi!"



Phong Vân Vô Kỵ len lén ngẩng đầu liếc mắt, trong tâm lại buồn bực không thôi : "Ma thần này, làm thế nào mà mỗi thân thể đều khổng lồ như vậy nhỉ, chẳng nhẽ Ma thần của Ma giới, mỗi tên đều đầu đội trời, chân đạp đất, không có lấy một kẻ bình thường sao?"



Loại vấn đề này vốn không có đáp án, chỉ đến rất lâu sau này…



"Sát Lục ma đế nghe lệnh!" Hắc Sát ma thần đột nhiên nghiêm mặt, hai luồng hồng quan dõi lên người Phong Vân Vô Kỵ, lạnh lùng nói : "Không lâu sau, Tát Cáp Lạp ma thần bệ hạ phải động binh với Ni Cổ Lạp Tư vương triều, tất cả Ma thần, Ma đế, Ma hoàng, Ma vương, Ma quân dưới trướng Tát Cáp Lạp ma thần đều phải tham gia, không được cãi lời, mười ngày sau, tập hợp ở chiến trường Tư Đề Lạp Cổ, ngươi đã rõ chưa?"



Phong Vân Vô Kỵ nghe vậy trong lòng cực kỳ chấn động, giờ mới biết, Hắc Sát ma thần thoạt nhìn lợi hại này thế nhưng chỉ là một tiểu binh truyền lệnh, chúa tể chân chính vẫn là một người khác.



"Nghe ý tứ của Hắc Sát ma thần, sau lưng hắn còn có một tên Tát Cáp Lạp bệ hạ gì đó, chẳng nhẽ phía đông Ma giới này, còn có một vương triều sao, chẳng nhẽ ở Ma giới cũng chia thành mấy phương thế lực, hơn nữa còn giống như vài nhân loại vị diện, hình thành lên một thế hệ vương triều hoàn chỉnh?!!"



Kết luận này khiến Phong Vân Vô Kỵ run sợ không thôi, thực lực của Ma tộc quá cường đại! Lăn lộn đến vị trí Ma đế vẫn chỉ là một bia đỡ đạn, chỉ có điều, là bia đỡ đạn cao cấp!



"Vâng, Ma thần vĩ đại, thuộc hạ nhất định sẽ theo ý của đại Ma thần, mười ngày sau chạy tới chiến trường Đề Lạp Cổ kia!" Phong Vân Vô Kỵ cúi đầu, cung kính đáp lời, trên mặt không dám lộ ra bất cứ tia bất kính nào.



"Uhm." Hắc Sát đại ma thần gật đầu, sau đó cây thiết trụ thông thiên kia từ từ được rút lên, trên thiên không, mây đen bị xé rách liền khép lại, trong nháy mắt, thiết trụ thông thiên cùng Hắc Sát ma thần đều tiêu biến vô ảnh vô tung.



Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu, trong mắt xẹt qua một tia mờ mịt lẫn vô lạc….