Phi Thăng Chi Hậu

Chương 240 : Yêu cầu của bổn tôn

Ngày đăng: 21:02 19/04/20


Kiếm vực.



Ba phân thần của Phong Vân Vô Kỵ chia ra ba nơi: Ma giới, địa từ nguyên mạch và dưới lòng đất. Trong khoảng thời gian ngắn, Kiếm các lại ở trong trạng thái vô chủ. Nhưng cũng may là thời gian Phong Vân Vô Kỵ ở tại Kiếm các cũng không nhiều, hầu hết mọi chuyện đều là do Trì Thương xử lý. Vì vậy đối với việc Phong Vân Vô Kỵ một lần nữa biến mất, mọi người nhất thời cũng không cảm thấy kỳ quái. Điểm khác thường duy nhất có lẽ là lần này thời gian biến mất của chủ công dường như hơi lâu.



Mỗi ngày Trì Thương đều đốc thúc chiến sĩ trong vực khổ tu. Công pháp mà Phong Vân Vô Kỵ lưu lại cực kỳ huyền diệu, bất luận là Hoàng Kim chiến quyết, Bắc Minh thần công hay là Hàn Băng quyết đều là công pháp nhất đẳng.



Tẩu hỏa nhập ma quả thật là một vấn đề phi thường lớn. Đặt hết hy vọng vào Đại Tự Tại Thiên Ma ở Vực Ngoại Thiên Ma Thiên sẽ tuân thủ lời hứa vốn không phải là phong cách của Phong Vân Vô Kỵ, vì vậy trước khi phân thần hắn đã để lại một phong thư. Phong thư này sau khi Phong Vân Vô Kỵ hoàn thành Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp phân thần chi thuật mới giao cho Trì Thương.



Án chiếu theo nội dung trong thư, chiến sĩ trong Kiếm vực phân thành hai, một nửa lưu lại thủ hộ Kiếm vực, tiếp tục tu luyện Hoàng Kim chiến quyết và Bắc Minh thần công, nửa kia tiến vào trong băng tuyết cách phía nam Bắc Hải sáu vạn dặm. Trong hoàn cảnh băng hàn thì tốc độ tu luyện Hàn Băng quyết tất nhiên là nhanh hơn một chút so với trong hoàn cảnh khác. Tuyết Vực ở phương bắc mặc dù cũng băng hàn, nhưng lại không phải cực hàn, đối với việc tu luyện tầng cuối cùng của Hoàng Kim chiến quyết không hề có trợ giúp gì.



Hầu hết chiến sĩ của Kiếm vực đều đạt tới tầng thứ năm của Hoàng Kim Chiến Quyết, nhưng tầng thứ sáu thì lại cần phải có hoàn cảnh bên ngoài thích hợp. Loại hoàn cảnh cực hàn này trước mắt còn chưa tìm thấy tại Thái Cổ.



Tại Tuyết vực phía bắc, một Kiếm Đế khác của Kiếm vực là Tây Môn Y Bắc đang canh giữ ở đây. Với kinh nghiệm của Tây Môn Y Bắc từng sinh sống một thời gian dài tại tà đạo thánh địa U Minh Phong, việc thủ hộ nơi này là cực kì dễ dàng.



Mỗi một vạn năm, chiến sĩ Kiếm các lại thay phiên cho nhau, theo thứ tự mà tu luyện. Tại Kiếm vực, Độc Cô Vô Thương lại là người ít hao tổn tinh thần nhất. Kiếm vực đã có kiếm trận mà Phong Vân Vô Kỵ lưu lại. Mặc dù cho tới bây giờ Độc Cô vô thương vẫn chưa hiểu rõ kiếm trận này có bao nhiêu tác dụng, nhưng y tin tưởng Phong Vân Vô Kỵ quyết sẽ không lưu lại những thứ không có trợ giúp nào, đặc biệt là dưới tình huống hắn biết mình sẽ biến mất trong thời gian rất dài.



Bất luận là Độc Cô Vô Thương ở Kiếm vực hay là Tây Môn Y Bắc ở nơi băng hàn chi địa, hai người đều trong tịch mịch trải qua tháng năm dài đằng đẵng. Mỗi người đều có theo đuổi của riêng mình, vì loại truy cầu này, cho dù có tịch mịch cùng cô độc hơn nữa cũng không thể chôn vùi sự cố chấp của bọn họ.



Võ công của Độc Cô Vô Thương luyện theo Thái Cực công pháp hoàn chỉnh mà Phong Vân Vô Kỵ để lại, tốc độ đề thăng cực nhanh. Mặc dù chưa đạt tới Thần cấp, nhưng Độc Cô Vô Thương tin tưởng, bất cứ cao thủ nào dưới Thần cấp hậu kỳ đều khó có thể đả thương được mình.



Bất cứ loại võ học gì nếu không thích hợp với bản thân thì có nỗ lực như thế nào cũng không thể đạt được đỉnh phong, ngoại trừ một số ít siêu cấp thiên tài.



Theo như lý giải của "Thái Cực chi đạo", trong lòng Độc Cô Vô Thương sinh một loại minh ngộ: nếu chỉ đơn thuần nghiên cứu tinh túy của "Thái Cực chi đạo", cho dù có thể hoàn toàn ngộ thấu những lý giải đó, chỉ sợ dù có lợi hại hơn nữa thì thành tựu cũng có giới hạn.



Thái Cực chi đạo, mặc dù có chỗ tương tự với võ công mà mình tu luyện, nhưng vẫn có điểm bất đồng. Cái gọi là sai một ly đi một dặm, loại tình huống này Độc Cô Vô Thương tuyệt không muốn nhìn thấy.


Lại là một tiếng gầm rống, một con hung thú đột nhiên dựng người lên. Dưới ảnh hưởng của nó, mấy ngàn thầy tế chiến tranh bị kéo bay lên, theo xích sắt bay về phía đám hung thú…



"Ầm ầm!"



Sau khi tranh đấu dai dẳng qua đi, một con hung thú cuối cùng cũng ngã xuống mặt đất, một đám bụi mù bốc lên tận trời, huyết dịch màu vàng kim ứa ra thấm ướt cả đại địa. Trước đó con hung thú này cũng đã lấy đi ít nhất hơn vạn tính mạng của các thầy tế…



Phong Vân Vô Kỵ chân đạp hư không, đưa mắt nhìn chiến tranh trên không và dưới mặt đất, tận lực tránh khỏi đám long kị sĩ trên trời. Không có cường giả đặc biệt nào chú ý đến một Ma Đế như vậy.



Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ khiếp sợ không thôi. Trận chiến này xuất hiện rất nhiều cỗ máy chiến tranh căn bản không thuộc hệ thống lực lượng "Quân, Vương, Hoàng, Đế, Thần". Bất luận là long kị sĩ, loại hung thú kia hoặc là thầy tế chiến tranh, hắn đều không biết nên xếp bọn chúng vào trong hệ thống lực lượng nào của Ma giới.



Ngay khi Phong Vân Vô Kỵ đang khiếp sợ tràng diện chiến tranh khổng lồ này, đột nhiên trong linh hồn truyền tới một đạo ba động quen thuộc, đó là một loại triệu hoán, triệu hoán trong linh hồn, đến từ bổn tôn.



Phong Vân Vô Kỵ giật mình, đây là lần đầu tiên bổn tôn chủ động triệu hoán liên lạc với hắn. Thực sự không thể tưởng tưởng được, bổn tôn chỉ còn lại lý trí lại đột ngột lại có loại hành động này.



Thân hình lóe lên, Phong Vân Vô Kỵ giống như sao băng xuyên qua đám ma tộc dày đặc trên không, mở một con đường bay ra phía ngoài của tràng chiến tranh, một kiếm chém nát mười gã ma tộc chung quanh thành tro bụi, liên tục trả lời: "Bổn tôn! Xảy ra chuyện gì? Sao ngươi lại chủ động liên lạc với ta?"



"Ta cần sự trợ giúp của ngươi!" Giọng nói lạnh lùng của bổn tôn vang lên từ một nơi khác trong linh hồn: "Ta cảm giác được, nơi này có một số thứ mà hiện tại ta không thể lý giải, chưa thể chạm đến được, nhưng lại cực kỳ quan trọng!"



Phong Vân Vô Kỵ khẽ giật mình. Bổn tôn chỉ cảm thấy hứng thú đối với quy tắc, không ngờ lại có thể chủ động liên lạc với mình. Trận chiến này nhất định là có thứ gì đó khiến cho y cảm thấy hứng thú.



"Ta cần phải làm gì?" Phong Vân Vô Kỵ trầm giọng hỏi.



"Mở ra bộ phận linh hồn của ngươi, ta cần một con mắt của ngươi!" Thanh âm của bổn tôn hờ hững mà lãnh đạm…