Phi Thăng Chi Hậu

Chương 248 : Sát Lục chi hồn lại thức tỉnh

Ngày đăng: 21:02 19/04/20


phong Vân Vô Kỵ cơ hồ không dám tin trên đời lại có thứ đao pháp bá đạo điên cuồng, sát ý dồi dào, kinh thiên động địa đến như vậy.



Thanh đao Phá Thiên này do Đông Phương Phá Thiên sử dụng quá lâu, đến mức mang cả đao ý và chiêu thức của Kiếp Ma Đạo nhập vào bên trong.



Khi Phong Vân Vô Kỵ chạm tay vào thân đao, một luồng đao ý điên cuồng tràn ra chống lại. Đao khí hùng hậu "xoẹt" một tiếng từ thân đao phóng ra, hóa thành một cỗ đao hình tựa như thực chất bắn về phía Phong Vân Vô Kỵ, đao ý của Kiếp Ma Đạo trực tiếp bức thẳng vào trong người. Gần như ngay khi tay và đao chạm nhau, Phong Vân Vô Kỵ lập tức bị đao khí bá đạo ẩn chứa trong Phá Thiên cắt cả người thương tích. Dựa vào cường độ thân thể sau khi ma hóa cũng bị ma khí này cắt thành những vết ngang dọc giao nhau tại bên ngoài, vết đao trải rộng khắp toàn thân, huyết dịch màu đen lập tức từ trong thân thể chảy ra.



"Ông ông!"



Phá Thiên trong tay Phong Vân Vô Kỵ phát ra một tiếng kêu giận dữ, cực lực giãy dụa, từng cỗ đao ý bá đạo công kích vào não hải của hắn. Phá Thiên biểu hiện càng mạnh, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ lại càng hưng phấn.



- Ha ha ha… Chỉ có đao pháp như vậy mới xứng với ta! Ha ha ha… Có được đao pháp này, cả Ma giới sẽ phải thần phục dưới chân ta!



Phong Vân Vô Kỵ hưng phấn hét lên.



Đông Phương Phá Thiên ở bên cạnh khẩn trương nhìn chăm chú vào Phong Vân Vô Kỵ, tay phải đã buông thanh đao ra, tùy ý để cho Phong Vân Vô Kỵ một mình giữ nó. Với quan hệ giữa Đông Phương và thanh đao này, ngoại trừ hắn ra, chỉ có người đã tu luyện Kiếp Ma Đạo mới có thể khống chế được.



"Kiếp Ma Đạo, đoạt tạo hóa của thiên địa, huyền bí của vạn vật, là đao pháp đại thừa của đao đạo và ma đạo. Nắm chặt nó, không được buông ra! Có thể thành tựu Kiếp Ma Đạo được bao nhiêu, còn phải xem ngươi kiên trì được bao lâu." Đông Phương Phá Thiên trong lòng điên cuồng hét lên, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, không hề nói một lời sao. Sự căng thẳng trong lòng y còn hơn cả Phong Vân Vô Kỵ.



Từ thân sau Phá Thiên đao, từng đợt đao ý tựa tràn về phía Phong Vân Vô Kỵ, như sóng trường giang đợt sau lại mạnh hơn đợt trước.



Từ trong Phá Thiên đao, từng hình ảnh hỗn loạn trong đao ý đánh thẳng vào trong óc Phong Vân Vô Kỵ, mỗi hình ảnh đều không giống nhau. Mỗi một hình ảnh, đao ý tương tự, nhưng lại không tương đồng. Cứ cách khoảng một ngàn hình ảnh, đao ý lại biến đổi một lần, mức độ mạnh mẽ so với chiêu trước mạnh hơn gấp mười lần trở lên.



Loại thứ nhất, cũng là đao ý của chiêu thứ nhất trong Kiếp Ma Đạo, để lại trên Sát lục giáp vô số vết cắt. Đao ý của chiêu thứ hai cắt đến thân thể Phong Vân Vô Kỵ. Đến đao ý của chiêu thứ ba, Phong Vân Vô Kỵ phải ngưng tụ một nửa chân khí chống lại. Đao ý của chiêu thứ tư, Phong Vân Vô Kỵ đã phải vận dụng toàn bộ chân khí để chống đỡ. Đến đao ý của chiêu thứ năm, Phong Vân Vô Kỵ buộc phải dùng phương thức nguy hiểm nhất, đó là lấy ma thức để chống lại.



Lúc này, Đông Phương Phá Thiên ẩn trong bóng tối mới gật đầu.



Đến đao ý của chiêu thứ sáu, Phong Vân Vô Kỵ điều động sát khí do Sát Lục ma công trong cơ thể ngưng tụ thành để đối kháng. Không ngờ vừa gặp sát khí, đao ý trong Phá Thiên lại trực tiếp nhảy luôn đến chiêu thứ tám. Một cỗ đao ý cường đại kinh khủng trực tiếp đánh tan phòng thủ của Phong Vân Vô Kỵ, oanh kích vào não hải. Mặc dù Hấp Tinh Đại Pháp đã chuyển hoá được một ít, nhưng tâm thần của Phong Vân Vô Kỵ vẫn bị trọng thương, thân thể không khống chế được bắn ngược ra ngoài.



"Phụt!"



Một ngụm máu tươi phun ra, bắn thẳng lên trời, sau đó hoá thành sương máu từ từ tan vào hư không, biến mất không thấy nữa…



- Ha ha ha… Tốt, quả nhiên là đao pháp tốt!



Phong Vân Vô Kỵ cười nói. Mặc dù khóe miệng đầy máu, nhưng thần thái của hắn lại đầy hưng phấn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.


- Ngươi có sự lựa chọn của ngươi. Nếu như có một ngày, ngươi thật sự có thể sử dụng chiêu thứ chín, ngươi vẫn có thể lựa chọn không dùng. Đối với chúng ta mà nói, cái chết không hề đáng sợ. So với tộc nhân ở những vị diện khác chúng ta cũng đã sống quá lâu rồi. Năm tháng dài đằng đẵng đối với ta mà nói chỉ là một loại giày vò. Lực lượng cường đại chưa hẳn đã là chuyện tốt. Những ngày gần đây ta thường nghĩ đến… Quên đi! Mỗi người khi sinh ra đều có trách nhiệm của mình, sau này ngươi sẽ hiểu thôi…



- Thanh đao này đã theo ta rất lâu, ngươi hãy cầm lấy đi!



Phong Vân Vô Kỵ không hề suy nghĩ, liền vươn tay ra tiếp lấy. Hành động của ma luôn luôn nhanh gọn dứt khoát, không quanh co lằng nhằng, hơn nữa hắn cũng thích thanh đao này.



Tuy nhiên khi bàn tay của Phong Vân Vô Kỵ còn cách Phá Thiên ba thước, trên đùi phải của hắn, Khô Lâu Thập Tự kiếm giắt tại khuyên đeo đột nhiên rung lên. Cánh tay của Phong Vân Vô Kỵ đang vươn ra chợt khựng lại. Hắn cố gắng vươn ta về phía trước vài tấc, Khô Lâu Thập Tự kiếm lại càng rung động kịch liệt. Một cỗ ý niệm kháng cự mạnh mẽ từ trong kiếm truyền ra.



- Hỗn láo! Không đến lượt ngươi chỉ huy bổn tọa!



Phong Vân Vô Kỵ quát lên, tiếp đó tay phải tăng tốc duỗi về phía trước, bắt lấy Phá Thiên. Ngay lúc này, tiếng kiếm reo nổi dậy vang vọng khắp cả hư không, Khô Lâu Thập Tự kiếm từ khuyên đeo bay ra, lơ lửng giữa hư không. Kiếm khí trên thân kiếm bừng lên, đối lập với Phá Thiên.



Tiếng kiếm ngân và đao minh vang vọng cả hư không. Phá Thiên đao vốn cực kỳ chống đối Phong Vân Vô Kỵ, lúc này đột nhiên lại phát ra đao khí, mũi đao di động đến hư không đối mặt với Khô Lâu Thập Tự kiếm.



Trong hư không, một kiếm một đao đối mặt với nhau. Phong Vân Vô Kỵ và Đông Phương Phá Thiên không khỏi ngạc nhiên, đồng thời nhìn vào hư không. Phong Vân Vô Kỵ cũng buông lỏng tay ra, khoanh tay đứng nhìn một đao một kiếm này.



Kiếm khí hùng hậu và đao khí bá đạo tràn ngập hư không, tiếng đao kiếm gào thét vang vọng truyền đi rất xa, đao khí và kiếm khí mờ mịt bao phủ khắp cả chung quanh.



"Chủ nhân, tại sao người lại muốn vứt bỏ ta?" Một giọng nói quen thuộc từ Sát Lục giáp truyền vào trong đầu Phong Vân Vô Kỵ.



"Sát Lục chi hồn!" Phong Vân Vô Kỵ kinh hãi. Hắn làm sao cũng không nghĩ đến, Sát Lục chi hồn chìm vào trầm miên, rất lâu cũng không hề tỉnh lại một lần, nhưng lại thức tỉnh vào đúng lúc này: "Ngươi không phải đã chìm vào giấc ngủ dài rồi sao? Khôi phục thần trí từ lúc nào?"



"……" Sát Lục chi hồn trầm mặc hồi lâu, sau đó giọng nói lại vang lên trong đầu Phong Vân Vô Kỵ: "Ta cũng không biết. Không lâu trước đây, ta cảm giác được một lượng lớn năng lượng tràn vào. Có được nguồn năng lượng này, ta bắt đầu khôi phục rất nhanh!"



Phong Vân Vô Kỵ chợt hiểu ra, mình dùng Hấp Tinh Đại Pháp hút lấy ma nguyên tinh thuần từ gã Ma Thần, nhưng lại bị Sát lục chi hồn hút đi.



"Ta sở trường dùng đao chứ không phải kiếm. Ngươi lại hoá thân thành kiếm, không phù hợp với phong cách của ta. Hơn nữa ta vừa có được một bộ đao pháp rất vừa ý, gọi là Kiếp Ma Đạo, cần phải có một thanh đao tương xứng. Khô Lâu Thập Tự kiếm căn bản không cách nào thỏa mãn yêu cầu của ta!"



Sát lục chi hồn trầm mặc một thoáng rồi nói: "Thực ra đây không phải là hình thái cuối cùng của ta. Hầu hết thần binh, đạo biến hoá đều là bản năng. Nếu như ngài thích dùng đao, vậy thì hãy dùng đao đi!"



Phong Vân Vô Kỵ tưởng rằng Sát Lục chi hồn thoả hiệp, đang định đưa tay cầm lấy Phá Thiên, nhưng lại phát hiện, trong hư không, kiếm khí ngập trời đột nhiên biến mất. Tiếp đó từ bên trong Khô Lâu Thập Tự kiếm, sát khí mãnh liệt tràn ra, cùng với sát khí của Phá Thiên tương hỗ phối hợp với nhau. Sau khi Khô Lâu Thập Tự kiếm thu liễm kiếm khí, hai thanh binh khí vốn từ giết chóc vô cùng, vì sát khí mà sinh ra lại cộng hưởng với nhau. Sau đó, loại sát khí này dần dần dung hợp, Khô Lâu Thập Tự kiếm cũng đột nhiên tan ra…