Phi Thăng Chi Hậu

Chương 27 : Đốn ngộ

Ngày đăng: 20:58 19/04/20


Phong Vân Vô Kị hiện không quan tâm đến ngũ đại ma tướng của Ma vực, ngay cả phiền phức lớn trên người hắn cũng quên mất.Người mạnh trong Thái cổ nhìn thấy trước đến nay, từng người hiện ra trong não, khi hình ảnh của hai người hiện qua trong đầu Phong Vân Vô Kị thì, thời gian như dừng hẳn lại.



Tây Môn Y Bắc , người này kiếm đạo đã đạt đến một cực chí, kiếm y dùng, không trọng chiêu thức, chỉ trọng tốc độ. Như y từng nói, y chỉ cần một chiêu, chỉ xuất một kiếm.Một kiếm xuất ra, vạn người tuyệt không đỡ nổi.Nhưng Phong Vân Vô Kị cảm nhận được võ công người này có sơ hở rất lớn.Nghĩ đi nghĩ lại, không làm sao nghĩ ra. Cảm giác này vô cùng khó chịu, rõ ràng sắp bắt được , nhưng lại trở lên mơ hồ.



Một cái cực chí khác của kiếm đạo,là vị Tử Hoàng chưởng môn kiếm phái trước mắt.Tử Hoàng,thân pháp người này như đạt đến tốc độ xuất kiếm của Tây Môn Y Bắc , đi ngàn vạn dặm, nhưng nguyên địa vẫn lưu lại tàn ảnh, chính xác mà nói, rất khó phân biệt ảo ảnh thật giả. Phong Vân Vô Kị thậm chí không dám khẳng định, hai người con gái kia, một là Đông Hậu, một là Tử Ngọc lúc ôm y, là ôm chân chính y, hay là ảo ảnh của y. Người này có thể nói là đã hoàn mĩ, Vong Ngã Sát Cảnh đặc thù của y, vừa quỷ dị lại mạnh.Nhưng cũng như thế, Phong Vân Vô Kị cũng có một cảm giác, y như cũng có một sơ hở nào đó mình chưa nắm được, là một cảnh giới không hoàn mĩ.



Tây Môn Y Bắc , Tử Hoàng, một người lạnh lùng, một người ánh mắt tư lự, hai người này không ngừng xoay chuyển trong đầu Phong Vân Vô Kị , hai người như đều cùng bắt đầu vung kiếm trong não Phong Vân Vô Kị . Khi Phong Vân Vô Kị trong lúc vô ý cho hai người đụng độ, trong đầu Ong một cái , sau đó như đã có một thứ gì đó được mở ra.



Một luồng kiếm ý mạnh mẽ làm Tử Hoàng cùng Ma vực ngũ tướng kinh tỉnh , Ma vực ngũ tướng đang muốn bỏ đi trong lòng khẽ động, quay đầu lại , nhìn về hướng đám người Tử Hoàng đứng.



Trong vài người, tu vi kiếm đạo tối cao là Tử Hoàng, trước khi cỗ kiếm ý nổ ra, Tử Hoàng trong lòng đã có cảm giác, một tay ôm Đông Hậu, chân điểm một bước, như chậm mà cực nhanh rời xa Phong Vân Vô Kị .




"Nàng tóm lại thông minh hơn ta," Tử Hoàng nắm chặt tay Đông Hậu, có chút lo lắng hỏi: "Ý của nàng là, chuyện Huyền Minh Quyển, chỉ sợ là giả?"



"Chưa hẳn, nhưng không loại bỏ khả năng Phá Diệt đạo chủ tá đao sát nhân!"



"Đã thế, chúng ta càng không thể hạ thủ với Phong Vân Vô Kị ! Lần này tuy đảy lùi được Ma vực ngũ tướng nhưng nhân vật cấp cao thủ trọng yếu của Ma vực chưa xuất hiện." Tử Hoàng nhìn xuống bên dưới, nói: "Bảo vật như Huyền Minh Quyển, chỉ sợ Ma vực không dễ bỏ qua, không quản là thật hay giả, chỉ cần có khả năng, Ma vực tuyệt đối không bỏ qua, hà huống lần này, là có khả năng là thật cao nhất.Duy có lần này!"



A!



Phong Vân Vô Kị vung hai tay lên, kiếm ý bàng bạc như thuỷ triều từ trong cơ thể phát ra, đằng sau lưng y như có một bàn tay khổng lồ, nhấc y vứt lên vùng trời sau lưng y, như một cánh chim lớn, bay thẳng lên không, đến khi nhập vào một đám mây....