Phi Thăng Chi Hậu
Chương 276 : Tây Môn trọng thương
Ngày đăng: 21:02 19/04/20
Bên trong kiếm liên, bản thể của Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi mở mắt ra, trên mặt vẫn như trước không hề biến đổi, nhưng bên ngoài nhãn cầu lại chảy ra một tầng sương đen nhàn nhạt.
Con người dưới áp lực cực lớn hoặc là đối diện với tử vong, thông thường sẽ có thể làm ra những chuyện siêu việt hơn bình thường, bạo phát một bộ phận hoặc là toàn bộ tiềm lực. Phong Vân Vô Kỵ lúc này chính là như vậy.
Luận về sự lĩnh ngộ đối với công pháp, không nói đến Đệ Tam phân thần, nhân loại đương đại không ai dám nói có thể siêu việt hơn Bổn Tôn tại thời điểm này. Phóng mắt khắp toàn bộ vũ trụ, may ra cũng chỉ có chư thần ẩn tàng trong bóng tối và ánh sáng cực độ mới có thể so sánh được.
Thế nhưng vào lúc này, Phong Vân Vô Kỵ đối với việc thôi diễn Thiên Ma bản năng lại gần như tiếp cận với Bổn Tôn. Thiên Ma khẩu quyết có được từ Thiên Ma Vực Ngoại mặc dù huyền ảo và phức tạp, nhưng dù sao cũng không giống như quy tắc mênh mông gần như vô tận.
Năng lực thôi diễn của trí não tại giờ khắc này gần như phát huy đến cực hạn, Thiên Ma khẩu quyết đích ngoại tầng đích một ít vỏ, bị tầng tầng gạt đi, lộ ra hạt chân thực bên trong…
"A!"
Một tiếng quát lớn vang lên. Trong hư không, hóa thân của Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên lao xuống, bao bọc lấy bản thể. Dưới sự quan sát của chúng cao thủ Chiến tộc quan sát, không gian mấy trượng chung quanh dường như đã hòa làm một cùng với thân thể của Phong Vân Vô Kỵ. sau tiếng quát, toàn bộ không gian lập tức trở nên mờ ảo.
- Không hay, hắn muốn chạy trốn!
Thiếu niên áo trắng biến sắc, lập tức quát lên, thần thức khổng lồ phá không bay ra quét ngang tầng tầng không gian.
Không chỉ có hắn, sau khi bản thể của Phong Vân Vô Kỵ trở nên mờ ảo, những cao thủ khác cũng nhận thấy không đúng, lập tức phát từng đạo thần thức khổng lồ bao phủ toàn bộ hư không. Dưới tình huống ngay cả một hạt bụi rơi xuống đất cũng có thể phát hiện, trong lòng những cao thủ Thần cấp của Chiến tộc đều dâng lên một cảm giác vô cùng khó chịu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thần thức dày đặc bao phủ toàn bộ không gian, nếu như nói không phát hiện được Phong Vân Vô Kỵ, bọn họ nhiều nhất chỉ tỏ ra kinh ngạc, cảm thấy thủ đoạn của người này vượt qua dự liệu của mình. Nhưng cổ quái chính là tất cả đều cảm giác được rất rõ sự tồn tại của Phong Vân Vô Kỵ, nhưng lại không thể phân biệt được phương hướng cụ thể của hắn, giống như hắn vẫn còn ở tại chỗ, lại dường như ở cách mình không xa, có khi lại như đang chậm rãi lướt qua bên người. Loại cảm giác này đầy mâu thuẫn và khó chịu.
- Lấy đơn giản phá phức tạp! Không nên dùng thần thức, toàn lực xuất thủ buộc hắn lộ diện!
Có câu biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, Chiến Đế nếu đã lấy chữ "Chiến" làm danh hiệu, lại liên hệ đến phản ứng của hắn đối với thế lực tiềm tàng của Đao vực, mục đích của Chiến tộc đã không còn nghi ngờ.
"Tây Môn!" Phong Vân Vô Kỵ trong lòng cả kinh, chân khí trong cơ thể lập tức vận chuyển, tốc độ gia tăng mang theo tiếng rít chói tai phá không bay đi…
Từ một loạt hành động của Chiến Đế mà xem xét, nếu như đã có người đối phó với mình, kéo dài thời gian dài, vậy còn Tây Môn thì sao? Tây Môn chỉ có một mình rời đi, Chiến Đế vẫn sẽ bỏ qua cho hắn trở về Kiếm vực hay sao?
Đáp án là không thể.
Kiếm đạo của Tây Môn nói mạnh thì rất mạnh, nói yếu thì lại cực yếu. Nếu nói mạnh, ngay cả Phong Vân Vô Kỵ cũng không nắm chắc thắng được hắn. Kiếm của Tây Môn một khi xuất thủ tuyệt đối sẽ không trật mục tiêu. Nói kiếm đạo của hắn yếu, là bởi vì ẩn chứa bên trong một kiếm cường đại kia chính là phòng ngự cực yếu.
"Đây là sự trả giá cho công kích vượt qua khỏi thực lực bình thường. Hy vọng Chiến tộc không phái ra một đám cao thủ mà chỉ là một người, nếu không… sợ rằng Kiếm vực và Chiến tộc sau này sẽ không chết không thôi!"
Phong Vân Vô Kỵ nắm chặt tay khiến cho lòng bàn tay phát ra những tiếng rắc rắc. Thần thức của hắn phá thể bay ra, tất cả cảnh sắc của bầu trời và mặt đất đều thu vào bên trong tầm mắt. Khi nhìn thấy vũng máu bên dưới mặt đất, trong lòng hắn vô cùng lo lắng, nhưng thần thức đảo qua lại không phát hiện được một thi thể này. Bên dưới vũng máu kia, một vết nứt thật lớn cắt ngang đại địa.
Phong Vân Vô Kỵ bay chậm lại, một mặt tiến về phía trước, một mặt tiếp tục dùng thần thức truy tìm khắp mặt đất. Không lâu sau, đan điền trong cơ thể bỗng nhiên truyền đến một cảm giác rung động, Phong Vân Vô Kỵ giật mình: "Là Tây Môn!"
Thần thức lập tức đảo qua nhưng vẫn không có phát hiện gì. Phong Vân Vô Kỵ cũng biết, dựa vào tu vi kiếm đạo hoàn mỹ của mình hôm nay, bất cứ một kiếm giả nào đến gần lập tức sẽ bị phát hiện. Dựa theo loại cảm ứng giữa kiếm và kiếm giữa này, Phong Vân Vô Kỵ không ngừng tìm kiếm chung quanh ngọn núi. Cuối cùng trong một huyệt động được che phủ bởi những phiến dây leo xanh ngắt, hắn đã phát hiện Tây Môn đang nằm thoi thóp, y phục màu trắng sớm đã bị máu tươi thấm ướt…
"Tây Môn! !" Phong Vân Vô Kỵ kinh hãi, một bước tiến vào trong huyệt động nhỏ hẹp kia, tay phải ôm lấy thân thể Tây Môn hấp hối…