Phi Thăng Chi Hậu

Chương 295 : Luân Hồi lĩnh vực

Ngày đăng: 21:03 19/04/20


-Phong Vân Vô Kỵ…



Quân Thiên Thương đột nhiên quay đầu lại, ra hiệu với Phong Vân Vô Kỵ.



- Hiểu rồi!



Phong Vân Vô Kỵ gật đầu:



- Ngươi đi đi! Ta sẽ dùng toàn lực để ngăn cản Chiến Đế.



- Bên này giao cho ngươi!



Quân Thiên Thương nghiêm nghị nói, sau đó bỗng nhiên lại cười:



- Mà thôi, cũng không cần phải để tâm! Nếu như Chiến tộc nhất định muốn thống nhất Thái Cổ, không ai có thể ngăn cản được… Đao vực cũng đã tồn tại đủ lâu, đến lúc nên biến mất thì sẽ biến mất…



Nói xong, hắn cũng không đợi Phong Vân Vô Kỵ trả lời, áo bào vung lên, ngẩng cao đầu, tóc dài phất phơ , giống như phi thân mà đi. Thân ảnh kia đột nhiên trở nên mơ hồ, kéo thành một dòng hư ảnh biến mất bên người Phong Vân Vô Kỵ.



Đến khi xuất hiện lại, Quân Thiên Thương đã ở phía sau trận doanh của Chiến tộc. Không ai biết hắn làm sao xuất hiện, khả năng khống chế không gian quả thật đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa.



- Luân Hồi quyết!



Một giọng nói sang sảnh từ hậu phương của Chiến tộc vang lên. Gần như ngay khi vừa xuất hiện phía sau trận doanh của Chiến tộc, Quân Thiên Thương đã lập tức thi triển tuyệt chiêu của mình.



Tay áo vung lên, một đạo chân khí hình vòng từ trong y bào bay ra, gặp gió lớn lên, trong nháy mắt mở rộng đến bán kính mấy trăm trượng. Bánh xe khổng lồ nửa trong suốt chậm rãi chuyển động giữa không trung, chung quanh còn có vô số những bánh xe nhỏ phân bố đều.



- Nhất niệm luân hồi, quân thiên thương…



Giọng nói có chút thương cảm quanh quẩn trong hư không. Quân Thiên Thương đứng thẳng cách mặt đất mấy trượng, vẻ mặt ưu thương nhìn vào bánh xe giữa không trung. Khi giọng nói xa xăm kia vừa chấm dứt, thân thể của hắn bỗng như sóng xanh dập dờn, đột nhiên gập lại, hóa thành vô số khối nhỏ, như một tờ giấy nhẹ nhàng phất phơ ẩn vào trong hư không …



Gần như ngay khi Quân Thiên Thương biến mất, trên bầu trời, giữa bánh xe khổng lồ nửa trong suốt như sóng gợn và bên trong những bánh xe nhỏ chung quanh bỗng nhiên xuất hiện vô số Quân Thiên Thương. Mỗi một Quân Thiên Thương đều mặc trang phục khác nhau, hoặc tài tử, hoặc văn sĩ, hoặc trí thức, hoặc đế vương, hoặc võ hiệp, hoặc thi nhân… Động tác của mỗi Quân Thiên Thương cũng không giống nhau, nhưng có một điểm tương đồng là ánh mắt của mỗi người đều mang theo ưu thương nhàn nhạt, không biết thương cảm điều gì.



Vô số Quân Thiên Thương thần thái giống nhau nhưng động tác lại khác nhau xuất hiện giữa hư không. Không có một Quân Thiên Thương nào lưu lại ấn tượng đặc biệt trong mắt Phong Vân Vô Kỵ, nhưng một cảm giác tối tăm mãnh liệt lại đập vào mặt hắn, khiến cho ý chí dường như tan rã…


- Chiến Tâm, vào trong điện mang tuyết liên trăm triệu năm của Tuyết vực đến đây, ta muốn cùng Kiếm Thần uống vài chén!



- Vâng thưa đế quân!



Chiến Tâm lạnh lùng nhìn thoáng qua Phong Vân Vô Kỵ, sau đó cúi đầu đi vào bên trong Chiến Đế cung.



Một lát sau, hắn nâng một chiếc bàn vuông làm bằng băng từ bên trong đi ra. Còn chưa đến gần, một mùi thơm thanh đạm đã từ phía xa thổi đến, bay vào trong mũi khiến cho tâm thần ngây ngất. Trong đầu Phong Vân Vô Kỵ, thiên "Hiên Viên Đế Tâm quyết" đột nhiên lại hiện ra. Trong khoảnh khắc này, hắn dường như nắm được thứ gì đó, nhưng cẩn thận xem xét thì lại không hề phát hiện điều gì.



Chiến Tâm buông tay xuống giữa Phong Vân Vô Kỵ và Chiến Đế, một chiếc bàn vuông lấp lánh trong suốt lập tức xuất hiện trước mắt hai người. Hắn vung tay lên, trên chiếc bàn liền phát ra một luống khí lạnh nồng đậm, lượn lờ không tan, nhanh chóng ngưng tụ thành hai chén trà tinh xảo, miệng chén trà nhẵn bóng, toàn thân phát ra khí lạnh nhàn nhạt.



Chiến Tâm co bàn tay lại, lăng không hút lấy hai tuyết liên trắng nõn thơm ngát, chậm rãi bỏ vào trong chén trà…



------*------



Hôm nay buồn buồn ngồi đọc mấy lời bình luận của các fan sau khi PTCH kết thúc, trong đó có cả lời của Đường Gia Tam Thiếu, tiện thể dịch vài bài ra cho mọi người đọc cho vui.



Đường Gia Tam Thiếu: Cá nhân tôi cho rằng, ngoại trừ tốc độ viết hơi chậm, các phương diện khác đều có thể xem là "Thần Tác".



đã không còn là một bản tiểu thuyết, hoàn toàn có thể so sánh được với thần thoại của phương đông và thánh kinh của phương tây.



Tôi là một độc giả rất lười biếng, từ trước đến nay chưa từng phát ngôn, chỉ lặng lẽ đọc truyện. Truyện đầu tiên mà tôi đọc là "Phiêu Miễu", từ đó đến nay tôi đã đọc qua rất nhiều truyện của những tác giả nổi tiếng và không nổi tiếng, nhưng chưa có một bộ truyện nào khiến cho tôi nhiệt huyết sôi trào như "", cảm giác nhiệt lệ dâng lên, hận trời hận đất. Tôi đã suy nghĩ rất lâu để cho bộ truyện này một đánh giá, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có hai chữ "Thần Thư". Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn



Phi Thăng cuối cùng đã kết thúc. Trước khi nó được viết xong, trong lòng tôi rất mâu thuẫn, một mặt hy vọng Hoàng Đại đừng viết nữa để lưu lại một giấc mộng u hoài, một mặt lại hy vọng Hoàng Đại nhanh chóng viết xong để được nhìn thấy kết cục cuối cùng. Bây giờ Phi Thăng cuối cùng đã kết thúc, nhưng trong lòng tôi lại có cảm giác như mất mát một thứ gì đó, có chút khó chịu cũng có chút bi thương. Từ khi Hoàng Đại bắt đầu viết Phi Thăng đến nay, mặc dù không phải lúc nào cũng hợp lòng người, nhưng tôi không thể phủ nhận tác phẩm này là một "Thần Tác".



Từ khi Phi Thăng được viết đến nay đã hơn hai năm, tôi cũng đã theo nó hơn hai năm, vì nó mà cảm động, vì nó mà rơi nước mắt. Đọc truyện đã năm năm nay, có thể khiến cho tôi cảm động rơi nước mắt cũng chỉ có Phi Thăng mà thôi.



Nó đã kết thúc, nhưng vì sao mắt của tôi vẫn còn đầy nước mắt.



Tạm biệt Thái Cổ, tạm biệt tất cả nhân tộc đã thân tử hồn diệt để bảo vệ Thái Cổ, còn có Vô Kỵ và Phượng Phi... Ai có thể thay đổi sự cô độc đã được định sẵn này?