Phi Thăng Chi Hậu

Chương 300 : Lĩnh vực và kỹ xảo

Ngày đăng: 21:03 19/04/20


Phong Vân Vô Kỵ thần sắc bất biến, lòng yên tĩnh như một giếng nước không dao động. Đối mặt với một đao khí thế kinh người của Chiến Tâm, hắn lại vung tay áo lên. Tất cả cánh hoa đang xoay chuyển từ bốn phía bỗng nhiên tụ lại, theo một chưởng của Phong Vân Vô Kỵ phát ra, lập tức hóa thành một phiến cánh hoa khổng lồ bay về hướng đao mang.



"Ầm!"



Bên trong lĩnh vực của đối phương, Phong Vân Vô Kỵ căn bản không thể phát huy hoàn toàn thực lực. Đối mặt với một đao của Chiến Tâm, cánh hoa khổng lồ kia bỗng nhiên vỡ nát. Một trân thanh âm giòn giã vang lên, vô số cánh hoa lại lần nữa trở nên dày đặc, tỏa ra bốn phía…



Đao thế chém xuống. Phong Vân Vô Kỵ còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã vang lên tiếng vỡ tan, hóa thành một chùm mảnh vụn dưới đao.



- Quá yếu, chậc chậc…



Chiến Tâm lắc đầu:



- Thật không hiểu vì sao đế quân lại coi trọng ngươi như vậy…



Chiến Tâm xoay người, chậm rãi đi ra bên ngoài. Băng cứng trước người hắn giống như không khí, không hề có trở ngại gì…



Mới đi được vài bước, Chiến Tâm bỗng nhiên dừng lại. Dùng thần thức có thể quan sát được, ở phía sau, hai dòng lũ do cánh hoa hình thành bỗng nhiên bắn đến. Vẻ mặt của hắn khẽ biến đổi, nhún chân một cái, xoay tròn nhảy vọt lên không. Đang ở không trung, tay phải của hắn thuận thế chém ra một đao. Đao khí mờ mịt phá không bay ra chém nát đoàn cánh hoa vô tận…



Chiến Tâm lơ lửng giữa không trung, ánh mắt đảo qua khắp nơi nhưng lại không hề phát hiện được gì. Bỗng nhiên từ trên đỉnh đầu, một giọng nói băng lãnh như muỗi kêu vang lên bên tai hắn:



- Ngươi không thể giết chết ta. Hiện tại hãy xuống đi!



Chiến Tâm giật mình, còn chưa kịp phản ứng lại, trên đỉnh đầu, một luồng ánh sáng màu đen đã mạnh mẽ chém xuống. Trong lòng hoảng hốt, hắn chợt quát to một tiếng:



- Phong Vân Vô Kỵ!


- Phong Vân Vô Kỵ, ngươi trốn không thoát đâu! Ta đã tìm được sơ hở của ngươi rồi.



Phong Vân Vô Kỵ vẫn không cử động, nhưng sự chú ý cũng đã tập trung vào người Chiến Tâm.



- Chỉ cần tìm được bản thể của ngươi, ngươi nhất định phải chết… Ngươi không thể đấu lại ta.



Chiến Tâm cười lạnh:



- Mặc dù ta không nhìn thấy bản thể của ngươi, cũng không thể dùng thần thức cảm ứng được… phải thừa nhận công pháp này của ngươi quả thật ảo diệu, nhưng không nhìn thấy ngươi, cũng không có nghĩa là ta sẽ không tìm được bản thể của ngươi. Mgươi hãy chấp nhận đi…



Chiến Tâm cười lớn, ống tay áo vung lên, liên tục huy động. Từng tiếng nổ ầm ầm vang lên, những cột băng từ trời cao rơi xuống bỗng nhiên rung chuyển, vô số vụn băng ào ào rơi xuống. Theo bàn tay Chiến Tâm vung lên, từng cột băng dày đặc dưới sự điều khiển của hắn đồng loạt lao về một hướng …



"Ầm ầm ầm!"



Những tiếng nổ liên tục vang lên, từng khối băng sơn thật lớn lơ lửng giữa không trung bị từng cột băng khổng lồ bắn trúng, ầm ầm nứt ra, nổ tung thành một đoàn sương tuyết lượn lờ không tan.



Con ngươi Chiến Tâm co rút lại, hai tay liên tục huy động. Trên đỉnh đầu vụn băng rơi xuống như mưa rơi, từng cột băng toa lại liên tục lao về một phương hướng khác…



Một cột lại một cột. Chiến Tâm dùng phương pháp nguyên thủy nhất, nhưng cũng là trực tiếp hữu hiệu nhất. Phá hủy băng sơn giữa không trung, dùng phương thức này để tìm ra nơi ẩn thân của bản thể Phong Vân Vô Kỵ.



"Bản thể nhất định là nhược điểm của hắn. Vô Hạn Tiểu Thiên Địa tầng thứ nhất, bản thể không thể di động được. Tầng thứ hai cho dù có lợi hại hơn, cũng không thể khiến cho lực phòng ngự của bản thể được tăng cường ngang với bản thân, cho nên bản thể vẫn là nhược điểm của hắn. Đúng, nhất định là như vậy…" Chiến Tâm càng nghĩ càng cảm thấy có lý, cũng càng cảm thấy hưng phấn. Hai tay của hắn vẫn liên tục huy động. Vô số cột băng trong suốt lấp lánh lại bay về hướng một băng sơn khác…