Phi Thăng Chi Hậu
Chương 302 : Bổn Tôn xuất thủ5
Ngày đăng: 21:03 19/04/20
Ưu điểm của Vô Hạn Tiểu Thiên Địa nằm ở chỗ hóa thân gần như bất diệt. Chỉ cần không thương hại đến bản thể, bên trong Vô Hạn Tiểu Thiên Địa, hóa thân có thể sống lại vô số lần, hơn nữa năng lượng gần như không hao tổn.
Chiến Tâm vừa mới phá nát một hóa thân, lập tức lại ngưng tụ thành một hóa thân khác. Năm hóa thân phân ra làm năm hướng, tay phải huy động. Vô tận kiếm khí từ lòng bàn tay bắn ra, nốii liền tạo thành một hình cầu kiếm khí rõ ràng. Kiếm khí làn tràn bên trong Vô Hạn Tiểu Thiên Địa, nhanh chóng thôn phệ những năng lượng phi kiếm khí còn lại.
Chỉ trong thời gian vài lần hô hấp, Chiến Tâm đã không thể cảm giác được bất cứ một tia thiên địa nguyên khí nào có thể hấp thu lợi dụng. Khắp nơi đều là kiếm khí mịt mờ, không ngừng lấp lóe, nỗ lực từ hàng trăm lỗ thủng xâm nhập vào cơ thể hắn.
Một loại cảm giác suy yếu từ dâng lên trong lòng Chiến Tâm. Bên trong Vô Hạn Tiểu Thiên Địa, mỗi một chiêu đều hao phí rất nhiều năng lượng, hơn nữa lại không được bổ sung. Mỗi một lần công kích sẽ bị suy yếu đi một phần, đến cuối cùng sẽ không còn khả năng uy hiếp đến chủ nhân của Vô Hạn Tiểu Thiên Địa, đó cũng chính là lúc kẻ bị vây khốn trong Vô Hạn Tiểu Thiên Địa đành bó tay chịu trói.
Chiến Tâm trong lòng thầm kinh hãi không thôi, không còn dám khinh thường đối phương. Thân thể của hắn vẫn đứng yên không nhúc nhích, hai mắt nhắm lại, thần thức mở rộng ra, chân khí trong cơ thể ngưng tụ vào hai tay. Bên trong kinh mạch, chân khí lưu động đạt đến một mức độ lớn nhất, giống như núi lửa sắp phun trào, chờ đợi một khắc cuối cùng.
Phong Vân Vô Kỵ hiểu rõ, Chiến Tâm cũng giống như hắn đang chờ một cơ hội.
Phong Vân Vô Kỵ đang chờ đợi lĩnh vực này tan vỡ, một khắc đó chính là thời cơ tốt nhất để thoát ra khỏi lĩnh vực. Nếu như bỏ lỡ, sẽ cùng tan vỡ theo lĩnh vực, hoặc là để cho đối phương tái tạo lại một lĩnh vực khác. Chiến Tâm đã trải qua một lần kinh nghiệm, nhất định hành sự sẽ càng thêm cẩn thận.
Chiến Tâm cũng hiểu rõ suy nghĩ của Phong Vân Vô Kỵ. Trên thực tế, hai bên đều hiểu rõ dự định của đối phương. Một khắc khi Phong Vân Vô Kỵ thoát thân cũng chính là lúc thời cơ củ hắn.
Chiến Tâm không ngừng ngưng tụ năng lượng. Bên trong Vô Hạn Tiểu Thiên Địa do Phong Vân Vô Kỵ dùng kiếm nguyên mấy trăm triệu năm tạo thành, bất cứ một hành động nào đều tiêu hao rất nhiều chân khí, cho nên hắn vẫn chờ đợi để phát ra một kích cuối cùng.
Thời gian lẳng lặng trôi qua. Tình huống bên trong lĩnh vực quả nhiên đã tiến triển theo như dự liệu của Phong Vân Vô Kỵ.
Không còn sự khống chế của Chiến Tâm, quy tắc bên trong lĩnh vực cuối cùng đã sinh ra hỗn loạn. Những băng sơn khổng lồ va chạm vào nhau. Những cột băng to lớn trong suốt sắc bén từ bầu trời rơi xuống cũng đâm vào. Vô số vụn băng từ bầu trời lả tả rơi xuống. Trên mặt đất vang lên những tiếng "ầm ầm", những khối băng không ngừng di động, ma sát, đập vào nhau.
Toàn bộ lĩnh vực dần dần hiện ra dấu hiệu tan vỡ.
Tại một nơi nào đó trong không gian, Phong Vân Vô Kỵ trong lòng khẽ động, liền ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Chiến Tâm cũng mở mắt ra, toàn bộ tinh thần tập trung vào không trung. Đối với biến hóa của lĩnh vực, hắn vẫn hiểu rõ hơn so với Phong Vân Vô Kỵ đang ở bên trong Vô Hạn Tiểu Thiên Địa.
Một tiếng nổ vang lên, trời đất đột nhiên tối sầm. Chỉ còn lại đôi mắt khổng lồ trên trời cao và Chiến Đế cung trong suốt lấp lánh hiển lên trong bóng tối. Rất nhiều cao thủ Thần cấp cảm ứng được một cỗ lực lượng vô hình mở rộng ra, bao trùm trời đất…
Bóng tối đột nhiên biến mất. Khi bầu trời một lần nữa sáng trong, phía trên Chiến Đế cung, vô số mây đen hình vòng xoáy cũng biến mất vô ảnh vô tung như khi nó xuất hiện, không thể đoán trước được.
Đồng thời biến mất cùng với mây đen còn có Đao Thần, Chiến Tâm và tên cao thủ Thần cấp hậu kỳ của Chiến tộc.
"A!"
Mọi người không ngừng kinh hô. Ngoại trừ ba người kia, Đao vực cũng có một số người bỗng nhiên biến mất, không lưu lại bất cứ khí tức gì.
"Thực lực của Bổn Tôn đã đạt đến cảnh giới này…" Phong Vân Vô Kỵ ngây ngốc đứng trên mặt đất, trong lòng khiếp sợ. Trong nháy mắt khi hắn nhìn thấy hai con ngươi màu trắng bạc kia, lập tức liên tưởng đến Bổn Tôn.
"Có lẽ, cũng chỉ có Bổn Tôn mới có hai con ngươi màu trắng bạc." Phong Vân Vô Kỵ thầm nghĩ.
Trên chiến trường, bất kể là Đao vực hay Chiến tộc, đối với dị biến vừa phát sinh đều vô cùng kinh hãi.
Thần cấp hậu kỳ, điều này đại biểu cho cái gì?
Điều này không cần phải trả lời. Đao Thần và cao thủ Chiến tộc kia càng là nhân tài kiệt xuất trong số Thần cấp hậu kỳ, cộng thêm Chiến Tâm, ba người không có một chút phản kháng nào đã bị người bắt đi, điều này có ý nghĩa gì…
Hai con ngươi màu trắng bạc lại hiện lên trong lòng, mỗi người đều rùng mình một cái…
Phong Vân Vô Kỵ hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sao đó lại cúi đầu xuống. Ánh mắt đảo qua bốn phía một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Chiến Đế. Một cảm giác nghi hoặc mãnh liệt dâng lên trong lòng: "Chiến Đế vì sao vẫn không động thủ?…"