Phi Thăng Chi Hậu
Chương 305 : Chiến Đế bá đạo
Ngày đăng: 21:03 19/04/20
"Chiến Đế…" Con ngươi của Phong Vân Vô Kỵ co rút lại, trong mắt lãnh điện bắn ra bốn phía.
Người phía xa không phải Chiến Đế thì là ai? Phía sau còn hắn hơn mười cao thủ Chiến tộc thân mặc chiến bào màu trắng, chắp tay mà đứng, chia làm hai hàng bước theo sau.
"A!"
Những tiếng kinh hô vang lên. Phong Vân Vô Kỵ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trước nơi băng tuyết lan đến, những tên chiến sĩ Đao vực đứng hàng đầu toàn bộ đều hóa thành băng, đứng yên không nhúc nhích. Thân thể trong nháy mắt đã bị một lớp băng dày trong suốt bao phủ. Biểu tình trên mặt của bọn họ vẫn giống như đang sống, nhưng khi thần thức đảo qua, lại phát hiện khí tức sinh mệnh trong thân thể đã hoàn toàn tan biến.
- Từ hôm nay trở đi, thiên hạ chính là của Chiến tộc ta…
Chiến Đế chắp tay mà đứng, thần thái lãnh tĩnh ung dung nhưng lại uy nghiêm không gì sánh được:
- Tất cả mọi người ở nơi này đều phải thần phục trẫm, không ai có thể thoát được…
Dứt lời hắn liền vung tay lên. Vạn đạo hàn quang từ trong tay áo bắn lên cao, sau đó lao về phía Đao vực đánh xuống.
- Trì Thương mau lui lại!
Một cảm giác nguy cơ cường liệt dâng lên trong lòng, Phong Vân Vô Kỵ lập tức quát lớn với đám người Trì Thương.
Nhiệt độ không khí chung quanh trong khoảng thời gian ngắn lại một lần nữa giảm xuống. Lấy Chiến Đế làm trung tâm, một vùng băng tuyết nhanh chóng mở rộng về bốn phía. Những nơi đi qua, mặt đất lập tức đóng băng. Tiếng răng rắc do băng đông kết lại liên miên không dứt.
Những nơi khí lạnh đi qua, ngay cả tầng mây cũng bị đóng băng. Đây là băng tuyết đoạn tuyệt tất cả sinh cơ, cho dù là cỏ hoang có sinh mệnh lực ngoan cường nhất, cũng trong nháy mắt hóa thành băng vỡ vụn…
- Nhanh!
- Quân Thiên Thương! Trẫm đã sớm nói qua, ngươi không phải là đối thủ của trẫm…
Thân ảnh của Chiến Đế xuất hiện tại nơi vài vết nứt không gian giao nhau, hai tay chắp phía sau, ống tay áo rộng thùng thình theo bước chân lay động:
- Luân Hồi lĩnh vực của người không thể vây được trẫm… Đạo của luân hồi thâm sâu huyền ảo, ai dám nói có thể nắm giữ được? Trẫm không thể, ngươi cũng không thể…
Hoa tuyết bắn ra. Bóng người vừa rơi vào mặt đất không phải Quân Thiên Thương thì là ai? Kóe miệng nhuộm máu, vạt áo ướt đẫm, Quân Thiên Thương há miệng ra, đang chuẩn bị lên tiếng, "phụt" một tiếng, lại phun ra một ngụm máu tươi…
Chiến Đế từ không trung bước xuống, ánh mắt lạnh lùng quét qua Quân Thiên Thương:
- Qua hôm nay chính là lúc Chiến tộc ta nhất thống thiên hạ. Ma Vực đã diệt, Đao vực cũng đã xong, Vu tộc đã phái người đến tuyên bố thần phục, Tuyết vực cũng không còn tồn tại. Toàn bộ thiên hạ đã ở trong lòng bàn tay của trẫm. Còn ngươi thì sao Quân Thiên Thương? Lựa chọn của ngươi là gì?
"Rắc!"
Một tiếng giòn giã vang lên. Từ trong băng tuyết, một bóng người phá băng bay ra, lướt qua mặt đất như tia chớp. Những nơi thân thể đi qua, không trung lưu lại một đường hư ảnh rõ ràng. Hai tay của hắn ôm lấy Quân Thiên Thương đang bị trọng thương, lao về hướng đông …
Biến cố này hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của Chiến Đế, sắc mặt trầm xuống, lập tức quát lạnh một tiếng:
- Chạy đi đâu!
Ngón tay phải hợp lại như đao, một đao chém xuống hư không trước người. Tuyết đọng cao hơn một trượng tự động tách ra hai bên, lộ ra một thông đạo rộng mấy chục trượng. Phía trên thông đạo mở rộng ra, hàn khí vô tận hóa thành hình cánh quạt bắn về hướng Phong Vân Vô Kỵ và Quân Thiên Thương…