Phi Thăng Chi Hậu

Chương 318 : Chém giết tại cực tây

Ngày đăng: 21:03 19/04/20


Một lúc sau, Phong Vân Vô Kỵ mới phun ra một hơi khí lạnh. Bên dưới thân, từng khoảng đất lớn đã bị hàn khí nhuộm thành một phiến sương trắng. Hắn rũ rũ ống tay áo vài cái, chậm rãi đứng lên.



- Vô Kỵ, làm sao bây giờ?… Ta xem y hình như tâm thần cực độ mệt mỏi. Theo như lờ y vừa nói, hình như là gặp phải Chiến Đế.



- Ừm!



Phong Vân Vô Kỵ gật đầu:



- Y bị một thủ hạ của Chiến Đế cuốn vào lĩnh vực, có lẽ không lâu trước mới thoát khỏi lĩnh vực của đối phương. Có điều hiện nay Chiến Đế đang tọa trấn Đao vực, có lẽ khi y thoát khỏi lĩnh vực của người kia đã gặp phải Chiến Đế, bị hắn đả thương.



Triệu Vô Cực trong mắt lóe lên vẻ dị thường:



- Có thể ở trước mặt Chiến Đế thoát ra, công lực của người này cũng có thể nói là tuyệt đỉnh tại Thái Cổ… Vô Kỵ! Người này đối với ngươi mà nói đúng là một trợ lực lớn.



Phong Vân Vô Kỵ yên lặng không nói gì. Quan hệ giữa hắn và Thái Huyền lại có chút phức tạp. Hai người tuy có cùng một nguồn, nhưng vừa gặp mặt đã là quyết chiến sinh tử. Cho đến bây giờ, Thái Huyền cũng chỉ vì cảm tạ mình biếu tặng Cửu Mệnh chiến giáp, tự nguyện nghe theo mình sai khiến trăm triệu năm mà thôi. Quan hệ của hai người, nói gần không gần, nói xa thì cũng không xa.



- Quả thật là một trợ lực lớn!



Phong Vân Vô Kỵ trả lời hàm hồ, cũng không muốn nói thêm về chuyện này:



- Thực lực của Chiến Đế quả thật vô cùng bá đạo. Thái Huyền có thể sống sót trở ra thật sự không dễ dàng, tâm thần mệt mỏi cũng là chuyện bình thường… Hiện nay, tạm thời cứ để cho y nghỉ ngơi thật tốt. Huynh đệ chúng ta không dễ gặp nhau, tạm thời đừng quan tâm đến chuyện khác, hãy uống thêm một phen nữa. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL



- … Được! Nếu như huynh đã nói vậy, chúng ta hãy tiếp tục uống rượu, không say không thôi!



- Không say không thôi!



Phong Vân Vô Kỵ liền gọi một Hoàng Kim giáp sĩ đến, đem Thái Huyền giao cho y, dặn dò phải chăm sóc Thái Huyền cho tốt. Sau đó, hắn cố ép mình tạm thời quên mất chuyện Quân Thiên Thương rời đi, quên đi tương lai của Kiếm vực, quên đi con đường theo đuổi mộng tưởng của mình và những ngăn trở có thể gặp phải. Hai người ngồi xếp bằng tại đỉnh Kiếm các, đón gió mời trăng, chè chén một đêm, không ai vận dụng võ công, giống như người bình thường uống rượu say bí tỉ…


- Cầm Ma đã nhận ra chúng tôi. Cô ta hình như cũng không có nhiều địch ý đối với Kiếm các chúng ta, vì vậy chỉ nói nơi này đã trở nên rất không an toàn, bảo chúng tôi hãy nhanh chóng tránh xa. Cao thủ trong hệ phái tự do quá nhiều, một số người còn có khí tức vô cùng cường đại, so với Quỳ Hoa hoàng hậu và Cầm Ma còn lợi hại hơn, cho nên chúng tôi liền phái người truyền tin về Kiếm các, đồng thời ở bên ngoài quan sát sự tình tiến triển. Chỉ là không ngờ chủ công lại tự mình đến đây…



Phong Vân Vô Kỵ giơ một tay lên, tên đệ tử Kiếm các kia lập tức ngừng câu chuyện.



- Các ngươi ở đây lâu như vậy, có nhìn thấy bóng dáng của Chiến tộc không?



Tám gã đệ tử Kiếm các nhìn nhau, sau đó đồng thời đáp:



- Không có!



Phong Vân Vô Kỵ nhíu mày, liền bước nhanh về phía trước. Mới đi được mấy bước, hắn bỗng phát hiện một thi thể nằm phía sau một gốc cây ngô đồng, đầu nghiêng qua, mi tâm có một lỗ thủng cực nhỏ, thấm ra máu bầm màu tím.



Phong Vân Vô Kỵ trong lòng khẽ động, lại đi về phía trước vài bước. Tại một khe nứt dung nham, hắn vươn một cánh tay ra, ngón tay nắm chặt vào trong bùn đất. Bên dưới cánh tay lại là một bộ xương chìm vào trong nham thạch nóng chảy, đã lộ ra màu sắc cháy đen.



- Chủ công…



Một gã chiến sĩ Kiếm Các lên tiếng, dường như muốn nói gì.



Phong Vân Vô Kỵ giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người phía sau không cần nói, sau đó ngồi xuống, nhìn lướt qua trên mặt đất, lại ngẩng đầu nhì về phía xa.



- Theo sát ta!



Phong Vân Vô Kỵ lên tiếng, vạt áo phất lên, lập tức bay về phía trước. Tốc độ cũng hắn cũng không phải rất nhanh, vì vậy chúng đệ tử Kiếm các vẫn có thể miễn cưỡng theo kịp.



Một đường tiến về phía trước, từ vài thi thể trơ trọi đã trở nên càng ngày càng nhiều. Trên cây ngô đồng, trong cỏ hoang, trong bùn đất, trong khe nứt nham thạch chảy xuôi, đều rải rác thi thể. Càng đi về một đầu khác của bình nguyên dung nham, thi thể lại càng nhiều, giống như chiến trường vẫn luôn di chuyển về phía sau…