Phi Thăng Chi Hậu
Chương 334 : Băng cung hình Vạn
Ngày đăng: 21:03 19/04/20
"keng keng keng!"
Tiếng phiến giáp va chạm vào nhau vang lên. Bên dưới Kiếm các, một nhóm Hoàng Kim giáp sĩ tay cầm hoàng kim trường kích như thủy triều chạy về hướng đỉnh núi.
Trên bầu trời cũng có rất đông đệ tử Kiếm các từ bốn phương bay tới. Dưới mệnh lệnh của Phong Vân Vô Kỵ, toàn bộ Kiếm vực đều canh gác vô cùng nghiêm ngặt, bất cứ động tĩnh gì đều không thể thoát khỏi sự chú ý của đệ tử Kiếm các, huống hồ là động tĩnh lớn như vậy.
Đạo ánh sáng xuyên qua không gian kia cho dù cách rất xa cũng có thể nhìn thấy, huống hồ còn mang theo tiếng rít chói tai như vậy.
Phía trước Kiếm các đồ sộ, mặt đất nứt ra thành một huyệt động, bên cạnh đá vụn rải rác. Bên trong huyệt động, một luồng sáng màu lục lấp lánh đang chậm rãi lưu động, một vật thể nửa trong suốt lớn bằng cái cối xay không ngừng giãy dụa, phình lên, giống như một trái tim đang đập.
Từ bên dưới "trái tim" đang đập này, từng tia màu lục mỏng manh bắt đầu tràn ra. Những nơi mà nó đi qua, đỉnh Kiếm các vốn trụi lủi chỉ còn lại một phiến núi đá, lúc này lại từ dưới mặt đất sinh trưởng ra một tầng cây cỏ dày đặc mới với tốc độ dùng mắt thường có thể nhìn thấy.
- Tản ra!
Một tiếng "kẹt" vang lên, Trì Thương vẻ mặt nghiêm túc đẩy cửa, từ bên trong Kiếm các đi ra.
Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng chúng đệ tử Kiếm các vẫn nghe theo, lần lượt tản đi, nhưng vẫn đứng tại đỉnh núi không xa.
- Sư phụ, là người sao?
Trì Thương do dự, cuối cùng vẫn hơi ngiêng ngươi về phía trước, lên tiếng hỏi.
Vật thể cổ quái này đột nhiên xuất hiện tại đỉnh Kiếm các, rất khó nói là phúc hay họa, nhưng khi luồng ánh sáng đỏ xanh lướt qua bầu trời, Trì Thương lại cảm giác được một tia khí tức quen thuộc, chính là khí tức đặc biệt của sư tôn.
Những tiếng "bình bình" từ bên trong "trái tim" màu lục vang lên, sau đó cả trái tim đứng thẳng dậy, dần dần hóa thành hình thể của một người; tứ chi, thân người, ngay cả sợi tóc đều lần lượt hiện ra.
- Sư tôn!
Mặc dù sớm đã quen thuộc đối với những chuyện cổ quái phát sinh trên người Phong Vân Vô Kỵ, nhưng khi nhìn thấy quá trình biến hóa nhân thân này, Trì Thương vẫn cảm thấy kinh ngạc.
- Mọi người lui ra!
Trì Thương vung tay phải lên, Hoàng Kim giáp sĩ chung quanh liền như thủy triều thối lui về hướng chân núi, ngay cả những đệ tử Kiếm các trên bầu trời cũng tản về các hướng.
Trì Thương như tia chớp lao vào trong Kiếm các, không lâu sau đã mang một bộ y phục ra ngoài.
Bên trong huyệt động, một thân thể yếu đuối vừa mới sinh đang run rẩy đứng lên, mái tóc ẩm ướt từ trên đầu rũ xuống, thân thể xích lõa giống như lúc nào cũng có thể ngã đi.
- Mang y phục qua đây!
Phong Vân Vô Kỵ nghiêng người nói với Trì Thương, ngữ khí yếu ớt giống như trẻ con. Đây đã là lần thứ hai hắn đúc lại thân thể.
Trì Thương đem bộ y phục màu trắng ném qua, sau đó lui về phía sau vài bước, quay đầu đi.
Phong Vân Vô Kỵ duỗi tay phải ra, làn da có chút tái nhợt, gần như cứng đờ, hai ngón tay giật giật, cuối cùng cũng kẹp lấy bộ áo bào trắng trước khi rơi xuống. Tất cả động tác này thoạt nhìn đều vô cùng vất vả.
Phong Vân Vô Kỵ hừ một tiếng, đột nhiên dùng sức đem bộ y bào màu trắng dày cộm kia khoác lên người.
Hắn nặng nề thở ra một hơi, thân thể không ngừng lay động, xoay người lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt khiếp sợ của Trì Thương.
- Sư tôn… người… võ công của người đã mất hết?
"Hi vọng ngươi có thể làm được…" Chiến Đế lẩm bẩm nói. Bốn sợi dây xích màu vàng kéo lê trên mặt đất phía sau đột nhiên phát ra từng tiếng nổ đùng đoàng. Một cỗ năng lượng quỷ dị hùng hậu nhập vào trong thân thể hắn. Ngũ quan vốn đang mờ dần một lần nữa lại trở nên ngưng thật.
Chiến Đế nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: "Phi nhi… không lâu nữa, ngày cửu tinh liên châu, ta sẽ có thể đoạt linh hồn của nàng từ trong tay Linh Hồn chi chủ trở về!"
Khi Chiến Đế nói những lời này, trên mặt hiện lên vẻ nhu hòa, thậm chí còn có một loại ôn nhu đến kinh người…
oOo
Tuyết vực, tại đỉnh núi băng khổng lồ mà Hàn Băng thánh điện tọa lạc, trên cao mấy vạn mét, một tòa băng cung hình chữ "vạn" chậm rãi xoay tròn. Toàn bộ kiến trúc này đều do huyền băng cực kỳ cứng rắn chắc tạo nên, cấu thành một khối, không hề có khe hở.
Giữa chữ "vạn" là một thứ hình chiếc dĩa chu vi mấy trượng gần như nửa trong suốt, như hai chiếc chẹp bằng băng hợp lại với nhau.
Trong chẹp băng kia có một khối đài băng nhô lên, phía trên có một thân thể mềm mại xinh đẹp đang nằm. Nữ tử này gần như hoàn toàn xích lõa thân thể, hai bàn tay mảnh khảnh hợp lại trước ngực, sắc mặt bình tĩnh, trên khuôn mặt xinh đẹp toát ra vẻ nhân từ, ôn nhu mà dịu dàng.
Bộ ngực của nữ tử rất lâu mới nhấp nhô một lần, làn da vẫn như trước duy trì sự đàn hồi và sáng bóng của người sống, thế nhưng… trong thân thể này đã không tìm được bất cứ dấu hiệu tồn tại nào của linh hồn.
Dưới mây đen, bên trong Tuyết vực thánh điện vắng vẻ mà lạnh lẽo.
Ngạo Hàn Yên vẻ mặt lạnh lùng ngồi xếp bằng trên mặt đất. Trước người nàng là một chiếc bàn vuông làm bằng băng, phía trên đang bày hai chiếc chén nhỏ tinh xảo trắng như tuyết. Trong chén có đặt hai đóa tuyết liên, hương thơm nhàn nhạt tỏa ra.
Một bên khác của chiếc bàn băng có một nữ tử hơn ba mươi tuổi đang ngồi, nửa khuôn mặt được che lại bằng một tấm lụa mỏng, chính là vực chủ Tuyết vực trong truyền thuyết.
- Sư tôn! Đệ tử không hiểu vì sao chúng ta phải thần phục Chiến tộc? Hơn nữa sư tôn hình như đã sớm có chuẩn bị đối với việc này?
- Yên nhi! Có một số việc ta rất khó nói rõ với con. Con chỉ cần biết, không có Chiến tộc thì sẽ không có Tuyết vực, cũng không có sư tôn của con.
Vực chủ Tuyết vực trầm ngâm một chút, sau đó thở dài nói.
- Trên kia… phía trên Tuyết vực… thứ mà chúng ta thủ hộ là gì?
- Ai… Đó đã từng là chủ nhân của ta, cũng vĩnh viễn là chủ nhân của ta, tương lai cũng là chủ nhân của con… Hàn Yên, còn nhớ rõ lời thề của con không?
- Đệ tử nhớ kỹ.
- Được! Hàn yên… con hãy nhớ cho kỹ, bất luận ra sao con đều phải toàn tâm hầu hạ chủ nhân của ta, tương lai cũng là chủ nhân của con… Không lâu sau ngài sẽ thức tỉnh… Không nên hiểu lầm! Ngài là một vị nữ tử phi thường mỹ lệ, tôn quý và thiện lương, tương lai con tự nhiên sẽ biết.
Một bên khác của chiếc bàn, Ngạo Hàn Yên quỳ xuống, đầu gần như kề sát mặt đất:
- Sư tôn! Đệ tử không hề miễn cưỡng, chỉ cần là ý tứ của sư tôn, đệ tử nhất định sẽ làm.
- Ừm! Về phần Phong Vân Vô Kỵ của Kiếm vực kia, không nên gặp mặt y nữa…
oOo
Kiếm vực.
Bầu trời dần sáng. Trên Kiếm các cô độc, Phong Vân Vô Kỵ cả đêm không hề động bỗng chậm rãi ngẩng đầu lên, đón ánh sáng mặt trời, trong mắt hiện lên một phiến vàng rực…