Phi Thăng Chi Hậu
Chương 338 : Cảnh báo của Thái Huyền
Ngày đăng: 21:03 19/04/20
- Vô Kỵ! Những người này… ngươi quen biết sao?
Độc Cô Vô Thương theo Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi bước vào trong Kiếm các âm u. Dùng mắt thường có thể nhìn thấy, vài chùm tia sáng nhàn nhạt tà tà chiếu vào bồ đoàn trên sàn Kiếm các. Phong Vân Vô Kỵ cẩm quyển sách bìa tơ vàng kia, khoanh chân ngồi xuống.
Nghe được câu hỏi của Độc Cô Vô Thương, Phong Vân Vô Kỵ bình tĩnh gật đầu:
- Có thể nói như vậy… Trên thực tế, ta và bọn họ cũng chỉ tiếp xúc có một lần, gặp gỡ cũng không phải là thành viên nòng cốt, đối với mục đích và tôn chỉ của bọn họ, ta cũng không hiểu rõ lắm.
- Nhưng chân khí của ngươi vừa bị mất, còn không ra cửa, bọn họ nhanh như vậy đã biết được.
Độc Cô Vô Thương nghiêm túc nói, ngụ ý phi thường rõ ràng: bọn họ vẫn luôn giám thị Kiếm vực.
Phong Vân Vô Kỵ yên lặng, trầm ngâm một chút, sau đó lên tiếng:
- Bất kể bọn họ có mục đích gì, binh tới thì tướng chặn, nước tới thì đất ngăn… Theo như hiện nay mà nói, bọn họ chắc là không có mục đích gì xấu.
Độc Cô đem bức thư kia đưa qua, đồng thời lên tiếng:
- Mấy ngày qua ta vẫn có cảm giác khác thường, nhưng lại không phát giác được bất cứ thần thức cường đại nào quan sát… Lực lượng của bọn họ quả thật phi thường quỷ dị…
- Quỷ dị?
Phong Vân Vô Kỵ cúi đầu nhìn thoáng qua Hoàng Kim thành phát ra ánh sáng tím trên tờ giấy, trong lòng thầm nghĩ: "Có lẽ… ban đầu khi đến Thánh điện, vài vị thị giả đã từng nói qua, tiến cảnh của tu luyện pháp thuật còn vượt trên võ học. Có điều cái vượt trên này rốt cuộc là sơ kỳ hay là hay là hậu kỳ còn không biết được. Thế nhưng…"
Phong Vân Vô Kỵ liếc nhìn quyển sách bìa tơ vàng trong tay: "Rất nhanh sẽ biết được thôi."
- Không cảm giác được là chuyện rất bình thường. Dựa vào thực lực của người hôm nay, không phát hiện bất cứ kẻ nào đến Kiếm vực, là bởi vì bọn họ sử dụng chính là pháp thuật.
- Pháp thuật?
Độc Cô Vô Thương nghi hoặc nói:
- Ngươi là nói, những người tu luyện pháp thuật tại sơ kỳ có thể nắm giữ lực lượng cường đại nhanh hơn so sánh với Thái Cổ cường giả phổ thông, nhưng tại hậu kỳ thực lực lại không thể so sánh với võ giả đỉnh phong Thái Cổ?
- Hẳn là không sai!
Phong Vân Vô Kỵ thản nhiên nói.
- Thì ra là thế, trách không được trước đó ta không có cảm ứng… Nghe đồn người tu luyện pháp thuật, mặc dù tiến cảnh lúc đầu khá nhanh, cho dù lực lượng Đế cấp võ giả, thời gian hao phí của bọn họ cũng ít hơn võ giả rất nhiều, thế nhưng bọn họ lại có một sơ hở chí mạng…
- Năng lực phòng ngự rất thấp, một khi bị võ giả cận thân, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Không đợi Độc Cô Vô Thương nói ra, Phong Vân Vô Kỵ đã trả lời, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, giống như đã sớm biết chuyện này. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
- Ngươi đã biết rồi?
Độc Cô Vô Thương khẽ ngẩn người.
- Vốn không biết… nhưng cũng không khó suy đoán… Nếu như ta không đoán sai, truyền thuyết về Tiên giới trước khi phi thăng hẳn là do bọn họ tạo nên. Cũng chỉ có nguyên nhân này mới có thể giải thích vì sao bọn họ nắm giữ lực lượng tương đương với Đế cấp, thời gian hao phí lại ngắn hơn, nhưng lại không có bao nhiêu người Thái Cổ tu luyện pháp thuật… Địch nhân của nhân loại, phàm là yêu ma đều có thân thể cực kỳ cường hãn, người tu luyện pháp thuật một khi không thể tiêu diệt đối phương, vậy thì người chết sẽ là mình…
- Cái gì?
Phong Vân Vô Kỵ toàn thân run lên, căn bản không nghĩ đến Thái Huyền muốn nói lại là điều này.
- Từ xưa đến nay không độc không phải trượng phu, người thành đại sự, nhất định phải có thủ đoạn độc ác. So sánh với mục tiêu chấn hưng nhân tộc, những đại sự khác đều không đáng kể. Vì vậy, nếu như ngươi thật sự muốn đạt thành mục tiêu này của mình, so với người khác phải ác hơn, độc hơn, hiểm hơn.
- Đối với người của mình cũng thi triển thủ đoạn độc ác sao?
Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói.
- Hừ!
Thái Huyền lạnh lùng nói:
- Ngẫm lại Thánh điện so với ngươi nghĩ thoáng hơn rất nhiều, vì một Chí Tôn, người nào cũng có thể hi sinh, bao nhiêu người cũng có thể hi sinh. Một chút hi sinh đó, hiện nay xem ra rất lớn, nhưng so với tổn thất của nhân loại trong tương lai thì chỉ giống như chín trâu mất sợi lông.
- Tại Thái Cổ, ngoại trừ Chiến tộc, Kiếm vực có thể nói là thanh danh nổi bật nhất… Nhưng thanh danh thì có là gì, thế lực và thực lực mới là quan trọng nhất. Hiện nay, ngũ vực chỉ còn lại Kiếm vực, Ẩn cốc lại rất ít nhúng tay, đây chẳng phải là lúc Kiếm vực nhân cơ hội lớn mạnh hay sao? Chiến tộc đàn áp càng tàn nhẫn thì sẽ tạo thành tác dụng ngược càng lớn. Đây chính là thời cơ tốt của ngươi. Không ngừng thu nạp lực lượng mới, năm mươi vạn Hoàng Kim giáp sĩ thì có tính là gì, mấy ngàn vạn, hơn trăm triệu, hơn cả tỷ cũng là chuyện có khả năng.
- Nhân số không phải là vấn đề, Thái Cổ hiệp nghị cũng không phải là vấn đề. Thần Ma chi chiến sắp bắt đầu, còn ai quan tâm đến tờ giấy đó? Năm mươi vạn Hoàng Kim giáp sĩ nhiều lắm hay sao? Đến Thần Ma chi chiến, một nhóm người như vậy thì có là gì?
- Lượng nhỏ chẳng thành quân tử, không độc không phải trượng phu, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Lúc này chính là thời cơ tốt để thu nạp hệ phái tự do. Chỉ cần dám phản kháng, toàn bộ giết sạch. Hi sinh một bộ phận để đổi lấy tương lai của nhân tộc, hoàn toàn đáng giá.
- Nếu như ngươi thật sự muốn cải biến hiện trạng của nhân loại tại Thần Ma chi chiến, ngươi cần phải vứt bỏ tất cả nhân từ, lúc nên tàn nhẫn thì phải tàn nhẫn, phải có khí phách tráng sĩ chặt cổ tay.
- Toàn bộ hệ phái tự do đang hỗn loạn, không người cai quản, đây chính là là cơ sở phát triển của Kiếm vực trong tương lai… Đối ngoại, chúng ta nhất định phải tàn nhẫn. Ma tộc là địch nhân của chúng ta, khi cần thiết phải thường xuyên đến Ma giới thăm dò, mỗi một lần đến phải giết sạch toàn bộ, cũng là dùng để luyện binh.
Thái Huyền càng nói càng hưng phấn, đôi mắt dần dần chuyển sang màu huyết hồng.
Y Bỗng nhiên ôm lấy hai vai Phong Vân Vô Kỵ, gằn giọng nói:
- Vô Kỵ, ngươi thật sự quá mức nhân từ. Hãy cẩn thận suy nghĩ một chút! Kiếm vực thật sự là quá yếu, một chút lực lượng đó căn bản chẳng thấm vào đâu. Nếu như ngươi thật sự muốn thực hiện mộng tưởng của mình, mà không chỉ là một giấc mộng, vậy thì phải cố gắng khiến cho Kiếm vực lớn mạnh… Chiến tộc thì có gì, Kiếm vực tương lai sẽ còn cường đại hơn ngàn vạn lần so với Chiến tộc, những nơi đi qua, thần ma lưu máu, trở thành một danh từ cường đại…
Thái Huyền hít sâu một hơi, màu huyết hồng trong mắt chậm rãi tán đi, thần sắc dữ tợn cũng dần dần bình tĩnh lại:
- Cẩn thận suy nghĩ một chút đi! Dựa theo phong cách hành sự hiện nay của ngươi, nếu như chúng ta không phải là đồng môn, với bản tính của ta, thật sự cũng không muốn theo ngươi… đây là suy nghĩ chân thực của ta.
Dứt lời, Thái Huyền liền đứng lên, nhanh chóng mở cửa, biến mất bên ngoài hai cánh cửa lớn đang lắc lư kịch liệt, chỉ còn lại một mình Phong Vân Vô Kỵ ngồi xếp bằng trên bồ đoàn…
Gió to từ ngoài cửa thổi vào, giống như tâm tình của Phong Vân Vô Kỵ lúc này.
Những lời này của Thái Huyền hoàn toàn nắm ngoài dự liệu của hắn, quả thật khiến cho người ta kinh hãi.
- Ai…
Một lúc sau, Phong Vân Vô Kỵ phát ra một tiếng thở dài, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà Kiếm các:
- Ngươi cho là ta không biết hay sao?