Phi Thăng Chi Hậu

Chương 354 : Chân tướng (phần 2)

Ngày đăng: 21:04 19/04/20


Ma giới, nơi hoang phế.



- A…



Nhẹ nhàng thở ra một hơi khí đục, bên trong nước bùn, chiếc đầu lộ ra bên ngoài liền chuyển động một vòng, mí mắt dính đầy nước bùn khẽ mấp máy, trong mắt bắn ra một cỗ khí tức tàn bạo.



"Rào!"



Nước đục và bùn nhão phân ra hai bên, phát ra tiếng rào rào. Thân thể khôi ngô từ trong đất bùn vươn lên, ngón tay thon dài nắm lấy bên cạnh áo bào, nhẹ nhàng rung lên, bùn đất liền từ bên ngoài thân thể của đệ nhất phân thần bắn ra.



Toàn thân truyền đến cảm giác ngứa ngáy, lớp da như muốn nứt toác ra. Nơi ngực, một luồng khí đục không ngừng di chuyển như muốn phá thể bay ra. Phong Vân Vô Kỵ vô ý thức ngửa mặt lên trời, một tiếng gào phảng phất như vũ trụ nổ tung từ trong yết hầu tràn ra. Trong tiếng gầm lớn, một luồng khí tức đen kịt từ trong miệng Phong Vân Vô Kỵ phun ra, hóa thành một cột khí đen to lớn, thẳng đến tận trời…



Dưới chân, một cỗ kình khí cuồng bạo từ bên dưới áo bào tràn ra, hóa thành một làn sóng xung kích hình tròn, từng vòng dán sát mặt đất mở rộng ra, nhấc lên từng mảng bùn đất lớn…



Cùng lúc đó, những tiếng "xoẹt xoẹt" như vải rách vang lên, áo bào dính sát vào thân thể khôi vĩ của Phong Vân Vô Kỵ, không ngừng tán phát ra khí tức ẩm ướt mục nát đột nhiên như bị vuốt sắc cào qua, hóa thành từng sợi vải tán loạn. Một luồng khí đen từ dưới khuôn mặt Phong Vân Vô Kỵ tràn ra, sau đó từng tấc trên khuôn mặt tà dị bỗng nhiên rạn nứt. Dưới áo bào rách nát, thân thể khôi vĩ phát ra từng tiếng lốp đốp của xương cốt, trong nháy mắt, thân thể dưới áo bào toàn bộ biến hóa, một lần nữa khôi phục ma thân khổng lồ ban đầu của Phong Vân Vô Kỵ.



Hai chiếc sừng nhọn dài uốn lượn từ đỉnh đầu mọc ra. Hai bên, hai lỗ tai giống như tai trâu mọc ra. Làn da nguyên bản trắng nõn đã biến thành tái nhợt, hơn nữa còn cực kỳ dày.



Áo bào trên người đã hoàn toàn không thể che đậy thân thể khổng lồ cao đến hơn mười trượng của Phong Vân Vô Kỵ. Đôi cánh ác ma thật dài phía sau người vũ động, phát ra những thanh âm rầm rập. Phía sau, đôi cánh đạt đến gần ba mươi trượng mở thật lớn, bên trong màng cánh hơi mỏng, khung xương dày đặc phân bố như gân lá, những nếp nhăm tự nhiên trên màng cánh ẩn ước hình thành những phù văn cổ quái. Những thứ này vì sao lại sinh ra, ngay cả Phong Vân Vô Kỵ cũng không hiểu rõ lắm, chỉ biết là, phỏng chừng cùng với một số quy tắc vận hành tại Ma giới này có quan hệ nào đó.



Sau khi có thể tự động biến hóa nhân thân, đệ nhất phân thần đã gần như quen thuộc với nhân thân này, chỉ là thỉnh thoảng cũng sẽ bán ma hóa, vươn đôi cánh ác ma phía sau lưng từ bên trong Sát Lục ma giáp ra, để gia tăng tốc độ phi hành, thế nhưng loại hành vi không tự chủ này, hoàn toàn tự phát biến trở về ma thân, trong ấn tượng vẫn là lần đầu.



So với trước đây, ma thân này hiển nhiên đã lớn hơn không ít, hơn nữa thoạt nhìn càng thêm cường hãn, kết cấu thân thể phi thường tỉ mỉ. Phong Vân Vô Kỵ thậm chí cảm giác, chỉ dựa vào lực lượng thân thể, hắn có thể dễ phá nát một ngọn núi. Ngoại trừ những thứ này, hình như không có biến hóa gì khác.



Một loại cảm giác huyền diệu dâng lên trong lòng, trực giác nói cho hắn biết, biến hóa hẳn là không chỉ có những thứ này, nhưng nhất thời lại không rõ là chuyện gì xảy ra. Trong lòng tràn ngập một cảm giác bực bội dị thường. Một cỗ huyết sắc từ dưới mi mắt trồi lên, trong mắt, ngoại trừ màu xám tựa hồ còn phủ một tầng huyết sắc nhàn nhạt.
Ta đang bảo vệ nữ nhân của ta, mảnh đất phía sau ta, còn có đồng bào của ta, tộc nhân của ta. Ta có lý do không ngừng chiến đấu, đây chính là ta, còn có tộc nhân của ta, chúng ta là Chiến tộc, dùng chiến làm danh hiệu.



Trên bầu trời, ác ma và thiên sứ vô tận không ngừng chiến đấu, lĩnh vực màu xám và trắng không ngừng mở rộng, sau đó lại biến mất, thần ma như vẫn thạch không ngừng rơi xuống mặt đất, không còn đứng lên…



Thần ma là địch thủ của nhau, nhưng nhân loại, lại là địch nhân của hai bên…



Chúng ta đã không còn đường lui, chỉ còn một con đường chiến đấu…



Nữ nhân của ta đang đứng bên cạnh ta, mảnh đất mà ta thủ hộ đang ở phía sau ta, những tộc nhân tin tưởng, tôn sùng, kính phục ta đang ở bên cạnh… Chiến, chỉ một chữ mà thôi…



Vung đao, xuất đao… chặt đứt tất cả, chém hết thần ma…



"Nhất Đao" chính là tên là tên của chiêu thức này, dùng chiến làm tên, dùng tình làm động. Một đao xuất ra, đại địa nổ vang, không gian tan vỡ, diệt sạch thần ma…



Tử thi của thần ma chất chồng như núi, từng thi thể không ngừng từ không trung rơi xuống mặt đất, hóa thành băng vụn, vụn lông đầy trời ào ào rơi xuống…



Bên trong núi thi thể, một bóng đen khổng lồ chậm rãi đứng lên, bóng đen từ phía sau hắn và dưới chân kéo dài.



Đây là một gã Hắc Ám Quân Chủ, người hầu của Chủ Thần, ta vốn không nên khinh địch…



Trong bóng tối vang lên tiếng ngâm tụng miên man, đó là Hắc Ám Quân Chủ đang hướng về chúa tể mà bọn họ thờ phụng thỉnh cầu lực lượng…



Uy năng của Chủ Thần, vĩnh viễn không phải con người có thể đo lường được…