Phi Thăng Chi Hậu
Chương 369 : Đao tên Phong Liễm
Ngày đăng: 21:04 19/04/20
Con đường từ Tuyết vực băng điện thông đến Đao vực phủ đầy tuyết trắng. Trên băng tuyết, một nữ tử có dung mạo khuynh thành lạc nhạn dẫn theo một nhóm nữ tử khác chạy vội về phía trước, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía sau, trên mặt có giận dữ, có thống khổ, còn có cả cừu hận…
Băng tuyết mênh mông. Trên đồng tuyết bằng phẳng vô bờ này, từng vòng xoáy cuốn theo hoa tuyết nhẹ nhàng phiêu đãng. Tiếng gió rít trầm thấp đập vào tai chúng nữ tử lại là nguy cơ tứ bề, không có thanh âm nào đáng sợ hơn so với thanh âm này.
Ngạo Hàn Yên trên mặt che một tấm lụa mỏng, trong lòng đau đớn, bàng hoàng nhìn bốn phía, giống như mỗi một nơi đều có thể là hóa thân của Phong tộc. Trận đồ sát không lâu trước vẫn còn hiện lên rõ ràng trong đầu nàng…
"Sư phụ…" Hai hàng lệ từ trong mắt chảy xuống, giọng nói uy nghiêm kia dường như vẫn còn đang vang vọng trong đầu: "Ngươi dám cãi lời ta sao? Đi, đi mau…"
Ánh mắt lướt qua nữ tử có gương mặt bình tĩnh mà an tường, mang theo một loại lực lượng vô hình làm ấm áp lòng người đang nằm trong lòng, Ngạo Hàn Yên không rõ, vì sao sư tôn thà rằng tự mình chịu chết cũng muốn mình mang nữ tử này rời đi?
Vì cái gì nhiều tiền bối lại liều mạng vì nữ tử này như vậy, mặc dù biết rõ kết cục sẽ là như thế…
Mắt thấy vô số tiền bối đồng môn máu nhuộm trường không, bản thân lại không thể làm gì được, thậm chí ngay cả địch nhân cũng không nhìn thấy, chỉ có thể hoảng sợ dẫn theo một đám đồng môn sư muội, chạy về hướng trong lời nói cuối cùng của sư tôn…
"Yên nhi! Sư tôn chỉ có một di nguyện cuối cùng, hi vọng con có thể giúp vi sư… khục khục… đưa nàng đến tay Chiến Đế của Chiến tộc… cho dù chết, con cũng phải thay vi sư làm được… nếu không, vi sư dưới cửu tuyền cũng sẽ không tha thứ cho con!"
……
Giọng nói nghiêm khắc của sư tôn dường như vẫn còn đang vang vọng bên tai, thế nhưng…
"Thế nhưng, sư phụ… con còn có thể đưa nàng đến Đao vực, còn có thể hoàn thành di nguyện của người sao…" Ngạo Hàn Yên lẩm bẩm nói, trong mắt trở nên ướt át, nhìn đồng môn sư muội bên người vừa mệt mỏi vừa tuyệt vọng, vẫn chìm đắm trong nỗi thống khổ diệt môn và nỗi nhục mất thầy, lại quay đầu nhìn những kẻ truy sát không biết ẩn thân ở nơi nào trong gió. Những điều này đè nặng lên đôi vai gầy yếu của nàng, khiến cho nàng cảm thụ được một áp lực chưa bao giờ từng có.
Trong lồng ngực, một luồng khí tức lạnh lẽo truyền đến, khiến cho tâm thần Ngạo Hàn Yên không khỏi run lên. Nàng cố gắng trấn định tinh thần, bàn tay trắng nõn như bạch ngọc xoa xoa nơi ngực, lẩm bẩm nói: "Đây là một tia hi vọng cuối cùng của chúng ta. Sư tôn, người nhất định phải phù hộ chúng con!"
Tuyết vực hàn châu, Ngạo Hàn Yên vốn tưởng rằng đây chỉ là một trúc cơ bảo vật giúp cho tất cả băng điện nữ tử tu luyện tâm pháp, thanh tâm ngưng thần, ngoài ra không còn công dụng gì khác, nhưng lại không nghĩ rằng nó còn có một cái tên khác…
Định Phong châu!
Ngoại trừ kẻ kia, tất cả Phong tộc đến gần Định Phong châu trong phạm vi nhất định, toàn bộ đều bạo thể mà chết. Chính nhờ viên tuyết châu này, Ngạo Hàn Yên mới có thể dẫn theo một nhóm băng điện đệ tử cuối cùng chạy ra khỏi vòng vậy của Phong tộc. Chỉ tiếc, phạm vi hiệu quả của Định Phong châu cũng không quá rộng, hơn nữa tu luyện Phong Ma Thiên Hạ quyết càng sâu, ảnh hưởng của Định Phong châu lại càng giảm đi, còn đạt đến cấp bậc của Phong Tôn, tác dụng của Định Phong châu đã gần như có thể bỏ qua.
"Véo!"
Một tiếng rít cao vút từ trong mây vang lên, từng đạo gió sắc cực nhỏ từ trong khối không gian kia bắn về bốn phương tám hướng, từng đạo gió sắc cắt phá không gian bắn vào hư không chung quanh.
- Hừ!
Phong Vân Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, năm ngón tay nắm chặt đột nhiên buông lỏng, phất một cái, không gian thoát ly kia liền từ từ tán đi. Tay phải của hắn nắm lại giữa hư không, một thanh trường kiếm bóng đen hẹp dài vô hình đã xuất hiện trong tay. Phong Vân Vô Kỵ hai tay cầm kiếm, đột nhiên xoay người chém ra một kiếm …
Một đường hình cung hẹp dài màu đen xẹt qua hư không. Ngay khi một luồng khí lưu lướt qua bên dưới vết kiếm, một trận thanh âm quái dị bỗng vang lên, luồng khí lưu kia đột nhiên tăng tốc, lướt qua sát bên cạnh vết kiếm do trường kiếm bóng đen tạo thành. Khí lưu bốn phương tràn đến, hội tụ tại một điểm, sau đó bỗng thu lại, một nam tử áo trắng đang quỳ sát đất đột nhiên xuất hiện.
Y bào rộng dài trải đều ra chung quanh, mái tóc trắng thẳng tắp dài đến kinh người xõa đều phía trên y bào trắng như tuyết.
Nam tử hư không xuất hiện này không nghi ngờ chính là Phong Tương, bộ dáng quái dị khác hẳn so với Phong tộc trong ấn tượng của Phong Vân Vô Kỵ, mái tóc trắng so với Cầm Ma còn dài hơn nhiều. Từ phương hướng của Phong Vân Vô Kỵ căn bản không cách nào thấy rõ diện mạo của tên nam tử này, mái tóc dài trắng như tuyết đã hoàn toàn che phủ khuôn mặt hắn.
Tiếng áo choàng lay động truyền vào trong tai, y bào trải ra một trượng như đang cuộn sóng, từng nếp gấp từ ven bờ lan về phía trước. Bên dưới y bào, thân thể của nam tử áo trắng kia chậm rãi đứng thẳng lên.
"Cheng!"
Hai đoạn mũi đao hẹp dài bóng lưỡng, rộng không đến hai ngón tay, dài hơn một trượng đột nhiên nhô ra từ bên dưới mái tóc dài trắng như tuyết của nam tử áo trắng kia. Lúc mũi đao nhô ra, vài sợi tóc mềm mại liền bị đứt, phiêu tán trong hư không…
Bên dưới y bào, hai tay của nam tử kia đan chéo lại, hai đoạn mũi đao hẹp dài liền nối lại với nhau, thân thể bỗng nhiên xoay lại, một khuôn mặt trắng bệch anh tuấn có chút tà dị ánh vào trong con ngươi của Phong Vân Vô Kỵ. Khuôn mặt này, cho dù là nữ tử nhìn thấy cũng sẽ đố kị không thôi…
- Đao này tên là Phong Liễm.
Phong Tương chậm rãi đứng dậy, hai tay nắm chặt giữa hai đoạn mũi đao, chậm rãi nói…