Phi Thăng Chi Hậu
Chương 382 : Dùng kiếm ngự nhân
Ngày đăng: 21:04 19/04/20
"Đinh đinh đinh!"
Tay phải của Tây Môn Y Bắc khẽ hạ xuống, bàn tay buông lỏng, thanh thiết kiếm bình thường kia liền lơ lửng cách lòng bàn tay mấy tấc, phát ra một trận kiếm ngân réo rắt…
Thiên địa đều yên tĩnh. Mái tóc dài của Tây Môn Y Bắc không gió tự động phất phơ, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo một loại biểu tình lạnh lùng gần như tàn khốc, cùng với khí tức hắc ám như ma thần của A Khách La hình thành một sự đối lập rõ ràng, khí tức của hai người kiềm chế lẫn nhau, không ai hơn ai…
"Người này rốt cuộc là ai? Vì sao lại xuất hiện ở đây?… Chẳng lẽ là vì phụ thân mà ra tay cứu giúp sao?" Phượng Phi trong lòng đầy nghi vấn, nhưng khi ánh mắt lướt qua hình ảnh phức tạp không ngừng diễn sinh trong đôi mắt của Tây Môn Y Bắc, trong lòng không khỏi phát lạnh. Trong thân thể này, nàng không cảm giác được sự tồn tại của linh hồn con người, giống như xuất hiện trước mắt chỉ là một cái xác không có tư tưởng mà thôi.
Ánh mắt không ngừng di chuyển giữa Tây Môn Y Bắc và A Khách La, Phượng Phi đột nhiên phát hiện, khí tức của hai người này… vô cùng giống nhau.
"Bất luận ra sao, hi vọng hắn có thể ra tay!…" Phượng Phi trong lòng thầm nghĩ, nhất thời một loại cảm giác ủy khuất dâng lên trong lòng, dựa vào thân thế của nàng, khi nào lại phải chịu qua khổ sở như thế này.
- Ta… nhất định… có thể, đánh bại ngươi…
Một giọng nói trầm thấp vô ý thức đột nhiên từ khóe miệng Tây Môn Y Bắc phát ra…
Phượng Phi và A Khách La đồng thời bị câu nói này thu hút, quay đầu nhìn về phía Tây Môn Y Bắc…
Ngay tại khoảnh khắc A Khách La xoay người lại, đầu của Tây Môn Y Bắc đột nhiên nghiêng qua một chút, giống như bị thứ gì kéo đi, sau đó thiết kiếm lơ lửng cách lòng bàn tay không đến ba tấc bắt đầu rung động kịch liệt với biên độ nhỏ, trong nháy mắt hóa thành một bóng đen hẹp dài, chung quanh hiện ra từng thanh kiếm hình nhàn nhạt nửa trong suốt…
Không ai biết, Tây Môn Y Bắc lúc này thoạt nhìn bên ngoài có vẻ lãnh khốc mà bình tĩnh, nhưng trong lòng lại là sóng lớn dâng trào…
Trong ý thức không gian u ám mà sâu xa, vô biên vô tận…
Bóng ma cao to như xa như gần, tựa hồ chỉ cần một bước là có thể đến gần, lại giống như cách xa vô tận. Đối diện với bóng ma khổng lồ tựa hồ không thể chiến thắng này là một nam tử mặc y phục màu trắng, tóc bạc rũ xuống vai, yên lặng mà đứng, chính là Tây Môn Y Bắc.
Xa xa, Tây Môn Y Bắc như u linh xuất hiện tại nơi mà A Khách La vừa đứng, dưới chân chính là Phượng Phi bị xích sắt trói chặt. Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, Tây Môn Y Bắc vẻ mặt hờ hững nhìn bóng ma khổng lồ trước mắt hóa thành tro bụi, dưới bề ngoài bình tĩnh, không ai biết được trong ý thức không gian của hắn lại đang xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Lúc A Khách La bị rơi xuống đất, ma thức lập tức đảo qua toàn thân, nhưng kết quả làm hắn vô cùng bất ngờ, ma thức cho thấy, công kích của nam tử này cùng với thanh thiết kiếm làm bằng chất liệu bình thường căn bản không thể xuyên thủng Thiên Ma giáp xưng tuyệt thiên hạ của Thiên Ma tộc.
A Khách La loạng choạng đứng lên, phát ra một tiếng cười nhạt dữ tợn, trong cơ thể tỏa ra sát khí dày đặc đến tột đỉnh.
- Nếu như không thể phá vỡ khải giáp phòng hộ của ta, vậy thì người chết chính là ngươi.
A Khách La cười lạnh, bàn tay vươn về phía A Tu La ma kiếm dưới chân.
- A?
Nhưng một cái vươn tay này lại khiến cho A Khách La vốn trấn định khí tức đột nhiên trở nên hỗn loạn, giống như gặp phải chuyện gì vô cùng kinh hãi.
"Ta, tay của ta…" Tâm cảnh như nước đọng của A Khách La bắt đầu nổi sóng, nhưng bất luận hắn nỗ lực ra sao, cánh tay kia vẫn không theo ý nguyện vươn ra dù chỉ một tấc, giống như cánh tay này đã mất đi, hắn căn bản không cảm giác được sự tồn tại của cánh tay này.
"… Đây, đây rốt cuộc là chuyện gì?" A Khách La toàn thân run lên, bất kể hắn dùng ma thức thăm dò ra sao, kết quả vẫn là như vậy: một kiếm kia mặc dù hung mãnh, nhưng vẫn chưa thể phá vỡ phòng ngự của Thiên Ma giáp, càng không thể cắt đứt tay của hắn.
- Đây rốt cuộc là chuyện gì?
A Khách La đã không thể bảo trì bình tĩnh, lập tức gầm lên, trong tiếng gào thét mang theo một sự kinh hãi không cách nào che giấu. Một lần nữa nhìn qua, lúc này nam tử bên ngoài năm mươi trượng đã biến thành mãnh thú, một con mãnh thú quỷ dị…