Phi Thăng Chi Hậu
Chương 391 : Chỉ chiến chi thương (phần 2)
Ngày đăng: 21:04 19/04/20
Kiếm vực tam chủ, hành động một ngày nối tiếp một ngày. Trong khoảng thời gian ngắn, phạm vi thế lực rộng lớn của Phong tộc chiếm cứ được trong thời kì Thái Cổ hỗn loạn không ngừng thu hẹp lại. Đối mặt với ba nhân vật đỉnh cao của kiếm đạo, Phong tộc căn bản không có sức phản kháng.
Độc Cô Vô Thương, tu luyện là thiên hạ phòng, vô cực chi đạo vốn đã tính toán tất cả hình thức công kích, trạng thái đặc thù của Phong tộc cũng không ngoại lệ.
Tây Môn Y Bắc, tu luyện là thiên hạ công, hủy diệt kiếm đạo ngay cả linh hồn cũng có thể hủy diệt, hình thái đặc thù của Phong tộc đối với kiếm thức của Tây Môn Y Bắc mà nói, chỉ giống như bình thường mà thôi.
Chỉ có điều, bất kể là vô cực chi đạo của Độc Cộ Vô Thương hoặc là hủy diệt kiếm đạo của Tây Môn Y Bắc, hai người đều chưa thể tu luyện đến đại thành. Điều này cũng không có gì là lạ, phàm là võ học đỉnh phong, không có thời gian mài giũa làm sao có dễ dàng thành công như vậy?
Mặc dù chỉ có vỏn vẹn ba ngày, nhưng lại không thua gì thiên quân vạn mã.
Thực lực của ba người Phong Vân Vô Kỵ rốt cuộc đã làm rung chuyển trái tim kiêu ngạo hung tàn của Phong tộc, đem hai chữ sợ hãi in sâu vào đáy lòng bọn họ. Nơi mà ba người đến, thế như chẻ tre, không người nào dám đến gần. Phong tộc chỉ có thể từng bước thối lui, trong vòng nửa tháng phạm vi thế lực đã thu hẹp đến hai phần ba, ngay cả trong thánh địa Phong tộc, nghe đến tên Kiếm vực tam chủ cũng phải biến sắc.
Sơn dã mênh mông, trên núi cao sừng sững, một vị đạo nhân đầu đội đạo quan màu xanh đứng một mình trên sườn núi, tay vuốt vuốt chòm râu, suy nghĩ một lúc, sau đó quay mặt về phương tây, tay áo bào vẫy xuống. Phía sau, một đám đông đệ tử quỳ sát đất, nhìn thấy đều lộ ra vẻ kinh hỉ. Trong phút chốc, trong tiếng hò hét, đông đảo môn hạ đệ tử mặc áo bào xanh từ trên đỉnh núi như thủy triều tràn về phía cực tây. Trong nháy mắt, toàn bộ mặt đất đều bị bao phủ một cơn sóng màu xanh, cờ quạt phớt phơ, phía trên in hình một vầng thái dương chói lòa, cực kỳ nổi bật…
Kiếm vực tuy chỉ có ba người, nhưng đã đại biểu cho lập trường của Kiếm vực đối với Phong tộc. Nhìn khắp Thái Cổ, lập trường của Kiếm vực vẫn tương đối thiên về trung lập. Trong vòng nửa tháng, ba người đã khiến cho Phong tộc thấp thỏm bất an, từng bước lui về phía sau, vô hình trung lại cổ vũ những thế lực khác vốn sợ hãi Phong tộc. Nguồn truyện: Truyện FULL
Khi ba người chèn ép Phong tộc, một số thế lực trong hệ phái tự do cũng nổi dậy, gia nhập vào hàng ngũ tiến công Phong tộc. Lúc đầu chỉ có một hai môn phái, nhưng về sau lại càng tụ càng nhiều. Sự gia nhập của thái sơn bắc đẩu trong thế lực hệ phái tự do là Đại Quang Minh Vương Dương Tôn, lại hoàn toàn cổ động toàn bộ hệ phái tự do của Thái Cổ. Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng hô hào tiến công Phong tộc vang lên khắp nơi.
Trong khoảng thời gian ngắn, Phong tộc đã trở thành đối tượng người người đả kích, thanh danh xuống đến mức không gì sánh được. Từng đợt sóng thế lực nêu cao khẩu hiệu phản Phong, đẩy mạnh về phía phạm vi thế lực của Phong tộc. Từ bầu trời quan sát xuống, nơi cực tây, trên bầu trời và mặt đất đều tràn ngập môn nhân các thế lực. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả giết chóc đã đạt đến một cực hạn, tình cảnh của Phong tộc ngày càng gian nan…
Một tháng sau khi Phong Vân Vô Kỵ hạ quyết tâm đối phó Phong tộc, Chiến tộc vẫn không hề có động tĩnh đột nhiên xuất động đại quân, hành động như gió từ Tuyết vực phương bắc tràn về hướng tây nam, một đường trực tiếp tấn công Phong tộc.
Chiến tộc không hề thiếu kinh nghiệm giao thủ với Phong tộc, trái lại rất lâu trước đây, Chiến tộc đã có phương pháp để đối phó với phong thể của Phong tộc, cho nên trong số các phương thế lực, bước tiến của Chiến tộc lại là nhanh nhất.
Sự gia nhập của Chiến tộc khiến cho tình cảnh của Phong tộc càng trở nên tồi tệ đến mức không thể tồi tệ hơn. Loại tình huống này cũng thật sự nằm ngoài dự liệu của Phong Vân Vô Kỵ.
Phong Vân Vô Kỵ suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy nghi hoặc không thôi. Chiến Đế từ trước đến giờ vốn là một nhân vật bá đạo, nếu như không phải Phong Tôn nắm được gót chân của hắn, giam giữ Chiến Phi, sợ rằng với tính cách của Chiến Đế từ lâu đã hủy diệt cả Phong tộc. Phong Vân Vô Kỵ nhớ lại các dấu hiệu của Chiến tộc, chung quy vẫn cảm thấy Chiến tộc còn ẩn dấu rất nhiều bí mật. Không chỉ như thế, tất cả chủng tộc cổ xưa đều làm cho người ta cảm giác tựa hồ toàn bộ thực lực của bọn họ đều chỉ có như vậy, nhưng Phong Vân Vô Kỵ thì lại không cho rằng như thế.
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, thế lực của mấy chủng tộc cổ xưa tuyệt đối không chỉ có như vậy, Phong Vân Vô Kỵ có thể khẳng định điều này.
Trong khi toàn bộ Thái Cổ vây công Phong tộc, có một thế lực lại khiến cho Phong Vân Vô Kỵ chú ý. Thế lực này là Đao vực mới được thành lập lại, một vực chủ là Quân Tử Lan, vực chủ thứ hai chính là Đao Đế. Trong thế lực này, đệ tử trước kia của Đao vực lại rất ít, phần lớn là một số đệ tử bên ngoài may mắn tránh được sát kiếp.
Không biết vì sao, trong Đao vực mới được thành lập, Phong Vân Vô Kỵ lại không hề nhìn thấy bóng dáng của Đao Hoàng. Hiện tại Thái Cổ đang là lúc gió nổi mây vần, cho nên hắn chỉ vội vã nhìn thoáng qua, cũng không để ý nhiều hơn.
Thái Huyền từ Kiếm vực truyền đến một tin tức: U Nhược công chúa rốt cuộc cũng đã nghĩ thông, mà lúc này, thế lực của Phong tộc đã còn không đến một phần mười phạm vi khoách triển trước đây.
Phong Vân Vô Kỵ từ trong dị không gian bên ngoài Thái Cổ triệu một gã đệ tử Ám các đến, dựa vào U Nhược công chúa, cùng với cuộc nội chiến trăm triệu năm của Phong tộc, soạn ra một bản công bố. Hắn hi vọng Phong tộc có thể thừa nhận địa vị chính thống U Nhược công chúa, mà tất cả những người cải tà quy chính đều có thể tồn tại.
Công bố này phi thường rõ ràng, sau khi nội dung tiết lộ lại khiến cho toàn bộ Thái Cổ lại lần nữa chấn động.
Trong thời gian ngắn, rất đông đệ tử Ám các xuyên qua không gian tiến vào Thái Cổ, phục vụ cho ý chỉ của Phong Vân Vô Kỵ.
Gió lớn thét gào trên đỉnh núi cao, Phong Vân Vô Kỵ đứng giữa hư không, Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc ôm kiếm đứng phía sau, im lặng không nói gì. Bên dưới thân, mấy chục đệ tử Ám các mặc áo bào đen quỳ sát cúi đầu chờ nghe lệnh.
- Nói cho tông chủ của các tông phái trong hệ phái tự do! Bổn tọa hi vọng trước khi bọn họ có quyết định cuối cùng, hãy cho tất cả Phong tộc một cơ hội lựa chọn, vẫn như cũ thuận theo Phong Tôn hay là thần phục dưới huyết mạch của Phong Thần là U Nhược công chúa.
Trên khải giáp đen kịt có những hoa văn phức tạp màu xanh đậm, hỏa diễm màu xanh đậm kia chính là từ trên hoa văn phát ra. Phía sau người, từng sợi tóc đen thô dài từ bên dưới giáp che mặt đâm ra, phiêu tán trong gió.
Nhìn thấy ba người này, con ngươi của Chiến Đế bỗng nhiên co rút lại một chút, lạnh lùng nói:
- Là ngươi! Các ngươi còn dám xuất hiện sao?
Sau khi những bóng người quỷ dị này xuất hiện, vẻ mặt của Phong Vân Vô Kỵ vẫn bình tĩnh, chỉ im lặng nhìn bọn họ. Sau một lát, hắn đột nhiên nhìn chằm chằm vào một gã nam tử toàn thân bao phủ trong giáp đen đứng phía sau người cầm đầu, trầm giọng nói:
- Là ngươi!
Ban đầu sự chú ý của ba người này vẫn tập trung vào Chiến Đế, theo như bọn họ thấy, Chiến Đế mới là đối thủ đáng quan tâm nhất , cho đến khi Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên nói ra thân phận của bọn họ.
- Thiên Ma tộc!
Ba người khẽ giật mình, đồng loạt quay đầu lại, trong khải giáp đen kịt, ba luồng ánh sáng lạnh lẽo đồng thời tập trung vào trên người Phong Vân Vô Kỵ.
"Vù!"
Gió lớn bỗng nhiên nổi dậy, ba luồng khí tức mờ mịt xẹt qua hư không, tràn về phía Phong Vân Vô Kỵ. Những nơi khí đen như có như không tràn qua, hư không vặn vẹo, bên trong phát ra khí tức cực kỳ tà ác.
Tây Môn Y Bắc nhướng mày, tay phải giơ ra, muốn rút kiếm xuất thủ.
Phong Vân Vô Kỵ đưa tay cản lại:
- Tạm thời không cần xuất thủ, ta có thể đối phó được.
Từng luồng khí tức vô hình từ trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ phát ra, nhanh chóng khoách triển đến trong phạm vi trăm trượng.
Gió nhẹ thổi vào mặt, Tây Môn Y Bắc chỉ cảm thấy bên tai vang lên từng trận thanh âm như biển gầm, trong xa xăm, dường như thân thể đang đứng trong một phiến đại dương mênh mông vô tận.
Từng luồng khí tức tà ác tràn vào phiến hư không này liền giống như trâu chìm xuống biển, biến mất vô ảnh vô tung…
Trong mắt thủ lĩnh Thiên Ma tộc thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, đột nhiên cười nói:
- Phong Vân Vô Kỵ! Bổn tọa trái lại rất xem thường ngươi.
- Vậy sao? Bởi vì ngươi là thủ lĩnh của Thiên Ma tộc à?
Phong Vân Vô Kỵ nhếch miệng cười.
Ba người trầm mặc không nói, một lát sau người kia mới lên tiếng:
- Ta không phải là thủ lĩnh của Thiên Ma tộc. Rất nhiều người đều biết thủ lĩnh của Thiên Ma tộc là ai.