Phi Thăng Chi Hậu
Chương 396 : Chỉ chiến chi thương (phần 7)
Ngày đăng: 21:04 19/04/20
- A…
Tiếng kêu thảm thiết cắt ngang hư không. Thân hình A Khách La đang từ không trung lao xuống đột nhiên bị khựng lại, tiếp đó "bình" một tiếng, khải giáp toàn thân vỡ thành từng khối bay tứ tán, lộ ra một khuôn mặt trắng bệch âm lãnh, sau đó thân thể từ không trung rơi thẳng xuống…
"Xoẹt!"
Một tiếng rít phá vỡ bầu trời đêm. Dưới ánh trăng, một luồng ánh sáng màu đỏ sẫm mang theo ma khí vô tận dẫn động khói mây đầy trời, cắt ngang hư không trăm trượng, trực tiếp chém về phía Chiến Ma dưới đất vừa cắt cái bóng của A Khách La thành bốn năm phần.
"Ầm!"
Gần như ngay khi A Tu La kiếm đánh trúng Chiến Ma, trong bóng sáng hai màu đen trắng, một đạo kiếm ảnh sáng ngời hóa thành cầu vồng lướt qua bầu trời, xé rách hư không, đồng thời chém vào A Khách La đang từ không trung rơi xuống và Chiến Ma đã hòa cùng một thể với bóng đen.
"Bình!"
Không gian rung động. Phía trước kiếm ảnh do Tây Môn Y Bắc chém ra bỗng nổi lên một tầng sóng gợn hai màu đen trắng, chính giữa xuất hiện một hố đen to lớn, phía sau chính là hư không vô tận.
A Khách La đang rơi xuống bị đánh trúng, lập tức như một viên đạn bay vào trong phiến hư không đen kịt…
- A!
Một tiếng kêu non nớt mang theo cực độ căm hận từ cao dần thấp. Trong tiếng kêu thảm thiết kia, thân thể Chiến Ma như một con diều đứt dây bay vào trong phiến hư không…
"Bùng!"
Một luồng khí lưu hỗn loạn từ trong không gian kia điên cuồng bắn về bốn phía, trước khi hố đen to lớn khép vào, hình thành một luồng kình phong từ phía trên cuốn xuống.
Cuồng phong lướt qua bên người, mái tóc dài của Tây Môn Y Bắc tung bay kịch liệt trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng rũ xuống phía sau đầu.
"Cheng!"
Tây Môn Y Bắc chậm rãi thu kiếm lại, vẻ mặt vẫn lạnh lùng.
"Đinh đinh đang đang!"
"Ầm!"
Thân thể cao mấy chục trượng Phong Tôn lắc lư bất định, bắt đầu xuất hiện những vết nứt, từng luồng sáng trắng từ bên trong bắn ra ngoài…
"Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?" Ý thức càng ngày càng trở nên mơ hồ, Phong Tôn làm sao cũng không tin loại chuyện sắp thành lại hỏng này lại xảy ra với chính mình.
"Bình!"
Thân thể Phong Tôn tứ phân ngũ liệt, từng đạo ánh sáng từ trên người hắn bắn ra, mỗi một đạo rơi xuống đất liền hóa thành một gã trưởng lão Phong tộc…
- Kiếm Thần, xin dừng tay!
- Kiếm Thần, xin hãy dừng tay, Phong Tôn không thể giết được!
……
Từng thanh âm vội vã từ trong miệng những trưởng lão Phong tộc phát ra.
- Vì sao không thể giết?
Phong Vân Vô Kỵ vẫn như lão tăng ngồi xếp bằng đột nhiên đứng dậy, một tay nắm lấy cổ Phong Tôn đã hồi phục nguyên hình, quay về hướng mấy chục trưởng lão Phong tộc lên tiếng hỏi.
- Một lời khó nói hết. Xin Kiếm Thần hãy tạm thời tha cho Phong Tôn một mạng! Nguyên do bên trong lão hủ sẽ nói ra toàn bộ.
Một gã trưởng lão Phong tộc dường như rất có địa vị lo lắng nói. Phong Vân Vô Kỵ nhìn thần sắc của y, dường như cũng không nói dối.
Liếc nhìn Phong Tôn vẻ mặt đau đớn, Phong Vân Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, sau đó ném hắn xuống đất, chân trái đạp lên ngực, Đệ Ngũ Kiếm Đảm trên tay phải trực tiếp chỉ vào yết hầu.
- Tốt nhất hãy cho ta một lý do hợp lý!
Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám trưởng lão Phong tộc, mở miệng nói…