Phi Thăng Chi Hậu

Chương 407 :

Ngày đăng: 21:04 19/04/20


Vô Kỵ bày trận, ngũ kiếm bức Thánh sơn



Chiến Đế giá lâm, một lời càn khôn định



Dưới bầu trời xanh ngát, Phong Vân Vô Kỵ xuyên qua tầng tầng dãy núi một mình trở về Kiếm các, giống như thường ngày lẳng lặng ngồi xếp bằng tĩnh tu. Mỗi người đều cảm giác được, lần này chủ công trở về đã có chút khác với trước kia.



Phong Vân Vô Kỵ đi một chuyến, không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau khi trở về y cũng không hề không đề cập tới.



"Kẹt!"



Sáng sớm ngày thứ ba, Phong Vân Vô Kỵ đẩy của lớn Kiếm các ra, đi tới trước vách núi, chắp tay nhìn về bên dưới sườn vúi vắng vẻ nói:



- Mọi người Ám các nghe lệnh!



Lời vừa dứt, từng bóng đen uốn khúc từ bốn phương tám hướng rất nhanh hội tụ đến bên dưới Kiếm các.



- Tham kiến chủ công!



Bên dưới sườn núi, từng thành viên Ám các thân mặc y phục dạ hành quỳ sát đất, cung kính nói.



- Các ngươi hãy thay bổn tọa loan tin khắp thiên hạ, ba ngày sau Kiếm vực sẽ tuyển nhận nhóm đệ tử thứ hai, chỉ cần xuất hiện tại Kiếm vực liền xem như là môn hạ đệ tử của ta, sẽ do bổn tọa đích thân truyền thụ chí cao công quyết Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp, cùng với cảm ngộ đối với cảnh giới Hoàng cấp, Đế cấp và Thần cấp.



- Vâng thưa chủ công!



Không hề do dự, mặc dù trong lòng cũng cảm thấy có chút không ổn, nhưng tất cả đệ tử Ám các đều tuân lệnh vô điều kiện, trong nháy mắt tản về bốn phương tám hướng, rất nhanh biến mất vô ảnh vô tung.



- Phong Vân Vô Kỵ, ngươi lại muốn làm gì vậy?



Một giọng nói giễu cợt từ xa xa vang lên.



Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên, ánh mắt trực tiếp xuyên vào trong mây đen. Chiến Ma vốn đang tươi cười, khi tiếp xúc với ánh mắt của Phong Vân Vô Kỵ sắc mặt liền cứng đờ, làm sao cũng không cười nổi nữa.



- Hừ!



Chiến Ma hừ lạnh một tiếng, từ trong phiến mây đen đứng lên:



- Bổn tọa đã chờ ở đây nhiều ngày, Tây Môn Y Bắc vẫn luôn ở cùng cái lão bất tử kia, ý đồ muốn hai đánh một. Hừ! Theo lời đồn, võ công Kiếm Thần chính là đứng đầu Kiếm vực, nếu như Tây Môn Y Bắc không có can đảm giao đấu với bổn tọa, vậy thì bổn tọa sẽ dùng ngươi khai đao.



Phong Vân Vô Kỵ hờ hững nhìn lướt qua Chiến Ma. Nhìn thấy ánh mắt không hề có cảm tình kia, Chiến Ma trong lòng rùng mình, còn chưa kịp phản ứng, một cỗ tinh thần lực cường đại không cách nào chống đỡ đã mãnh liệt đánh vào hắn.



"Bình!"



Toàn thân Chiến Ma bắn ra một phiến sương đen, kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể như diều đứt dây từ trong phiến mây đen kia bắn về phía xa…



Chiến Ma bị một kích của Phong Vân Vô Kỵ đánh bay, kết quả này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Tây Môn Y Bắc và Kiếm Ma. Hai người từ trong tĩnh tu giật mình tỉnh giấc, bỗng nhiên đứng dậy nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ.



Tóc dài màu đen đón gió bay lượn, Phong Vân Vô Kỵ nghiêng người về phía Tây Môn Y Bắc và Kiếm Ma, trong mắt lộ ra vẻ suy tư.



- Ta cần các người trợ giúp!



Giọng nói nhàn nhạt lướt qua vách núi truyền vào trong tai. Không hề do dự, một trận gió thổi qua, hai người đã lẳng lặng xuất hiện phía sau Phong Vân Vô Kỵ.



Phong Vân Vô Kỵ đứng trên sườn núi một lát, sau đó nhẹ nhàng bay xuống. Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương cũng không nói một lời, trong thời gian dài đằng đẵng, bọn họ dường như đã trở thành hình bóng của y, yên lặng theo bên cạnh y, trợ giúp vô điều kiện.



Ba người không hề dừng bước, hạ xuống tại một nơi ao đầm hôi thối ở phía nam.



- Tây Môn huynh, lưu lại kiếm ý mạnh nhất của huynh ở đây đi!



Phong Vân Vô Kỵ lên tiếng.



Mặc dù không biết Phong Vân Vô Kỵ muốn làm gì, nhưng Tây Môn Y Bắc chỉ suy tư một khắc, sau đó nhắm mắt lại. Rất nhanh, y bào toàn thân liền không gió tự động phất phơ, một cơn lốc dùng y làm trung tâm, dán mặt đất cuốn về hướng tứ phương.



"Đinh!"



Một tiếng kiếm ngân chấn động tứ phương. Tây Môn Y Bắc được toàn thân bao phủ trong kiếm khí mờ mịt. Trong ao đầm màu xám hôi thối phát ra những tiếng kêu của côn trùng lúc sắp chết. Một cỗ khí tức hủy diệt từ trên mặt đất khoách triển mãnh liệt về bốn phía. Nơi khí tức vô hình kia đi qua, trong ao đầm liền nổi lên từng mảng côn trùng, không hề nhúc nhích…



"Ầm ầm!"
Huỳnh Hoặc lên tiếng:



- Lúc trước khi lần đầu tiên gặp ngươi… thật sự là khiến cho người ta không thể tưởng tượng được.



Phong Vân Vô Kỵ thản nhiên cười, giống như cũng không muốn nói nhiều về chuyện này.



- Tiếp theo ngươi nghĩ xem nên làm gì?



Huỳnh Hoặc biết rõ sự tình cấp bách, cũng không muốn tiếp tục dông dài.



- Chờ.



Câu trả lời của Phong Vân Vô Kỵ cực kỳ ngắn gọn.



Huỳnh Hoặc như chợt hiểu, trên mặt lộ ra vẻ suy tư.



Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ trở nên cực kỳ thâm thúy:



- Nếu như ma tộc đến bây giờ vẫn không triển khai hành động, hiển nhiên bọn chúng vẫn chưa có được tin tức cần thiết, hoặc có thể nói, bọn chúng còn chưa có cơ hội tiếp xúc với cơ mật cao nhất.



- Nói cách khác, chúng ta vẫn còn cơ hội.



Huỳnh Hoặc đột nhiên lên tiếng.



Phong Vân Vô Kỵ liếc nhìn Huỳnh Hoặc một cái, thần sắc vẫn bình tĩnh như trước, vô hình trung có một loại cảm giác khiến cho người ta khuất phục:



- Không sai. Chỉ cần bọn chúng một ngày còn chưa phát hiện, vậy thì chúng ta vẫn còn có cơ hội. Hơn nữa nếu như ta đoán không sai, tình huống có lẽ còn chưa xấu đến mức như chúng ta tưởng tượng. Ma tộc hẳn là chỉ xâm nhập được vào một bộ phận trong Thánh điện cao tầng, không phải là toàn bộ. Mấy ngày kế tiếp chính là thời gian xức thực suy nghĩ của ta, còn lúc này…



Phong Vân Vô Kỵ dừng lại, nhìn về hư không nói:



- Bệ hạ, nếu như ngài đã đến, vậy thì hãy đến đây ngồi đi! Vừa lúc ta cũng có một việc cần ngài trợ giúp.



Một cỗ đao khí băng hàn hùng hậu từ bốn phương tám hướng hội tụ lại. Phong Vân Vô Kỵ trực tiếp mở ra một lỗ hổng trên lĩnh vực, để cho cỗ khí tức này tràn vào bên trong. Dù sao với tu vi của Chiến Đế, lĩnh vực của Phong Vân Vô Kỵ cũng không thể hoàn toàn ngăn trở y, vì vậy liền đơn giản để cho y tiến vào.



Tại Đao vực xa xôi, Chiến Đế ngồi bất động, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười…



Trong Kiếm chi lĩnh vực, một trận khí lạnh thổi qua, một thân ảnh nửa hư nửa thật ngưng kết thành hình, chính là Chiến Đế dùng thần thức phá không ngàn dặm hóa thân.



- Ngươi muốn trẫm giúp điều gì?



Chiến Đế cười nói:



- Ngươi không hề che giấu, ở đây đàm luận làm thế nào để đối phó Thánh điện, lẽ nào không sợ những ma tộc lẻn vào có đủ năng lực, trực tiếp giống như ta dùng ma thức đánh vào trong lĩnh vực của ngươi?



Phong Vân Vô Kỵ ung dung nói:



- Nếu thật sự đúng như lời ngài nói, như vậy ta ngược lại cảm thấy may mắn.



- Ồ?



- Ma tộc có thể lẻn vào Thánh điện cao tầng tất có điều cổ quái. Ngài có từng thấy qua Ma Đế Hoàng nghênh ngang tiến vào Thái Cổ chưa?



Phong Vân Vô Kỵ bình tĩnh nói:



- Thánh điện bị ma tộc xâm nhập. Những ma tộc đó nhất định có điều cổ quái, bằng không làm sao có thể che giấu được đại năng lực giả của Thánh điện.



- Ừm, quả thật như vậy!



Chiến Đế gật đầu tán dương, sau đó nói thẳng:



- Ngươi muốn ta giúp thế nào?



- Giết chết tất cả ma tộc từ Thái Cổ lẻn ra.



Phong Vân Vô Kỵ gằn từng chữ, nói như đinh đóng cột, trên khuôn mặt bình tĩnh lại bị một vầng sáng lạnh âm trầm thay thế…