Phi Thăng Chi Hậu
Chương 434 : Cửu tinh ngôi thứ nhất, Thanh Minh
Ngày đăng: 21:05 19/04/20
Một tiếng nổ lớn vang lên, tại một không gian trống trải đột nhiên hiện ra ra một lỗ thủng to lớn, thân thể to lớn của Luyện Ngục Chi Vương bay ra. Một vòng ánh sáng hình cung ảm đạm tỏa ra, phá vỡ một chỗ trong phiến không gian này.
- Chết tiệt, ngươi có thể đi ra rồi!
Luyện Ngục Chi Vương ngừng lại, nói với Phong Vân Vô Kỵ đang ẩn trong thân thể của hắn.
Trong tiếng "tư tư" của da thịt chuyển động, Phong Vân Vô Kỵ cả người đầy máu từ trong cổ Luyện Ngục Chi Vương chui ra, nhìn bốn phía một vòng, chỉ thấy một phiến mờ mịt, bất giác lên tiếng hỏi:
- Đây là nơi nào? Đã ra ngoài rồi sao?
- Không sai, giao dịch đã hoàn thành, hiện tại chúng ta đã rời khỏi vùng đất bỏ hoang. Thần cách đâu?
Luyện Ngục Chi Vương hỏi. Trên trán của hai ma đầu, dấu hiệu của khế ước bỗng lóe lên.
Phong Vân Vô Kỵ dùng ma thức tìm tòi một chút, thật sự không cảm giác được khí tức của vùng đất bỏ hoang. Trên trán cảm thấy hơi nóng, biết là đã đến lúc phải thực hiện khế ước.
Trên mặt thoáng hiện lên vẻ do dự, Phong Vân Vô Kỵ lại cảnh giác nhìn lướt qua Luyện Ngục Chi Vương một lần. Tay phải lục lọi trong người, một viên thần cách màu vàng tối, có một chút tạp sắc xuất hiện trong tay. Hắn suy nghĩ một chút, vẫn chưa cảm giác được khế ước biến đổi, liền đưa qua:
- Tiếp lấy đi con bò sát!
- Hà hà!
Luyện Ngục Chi Vương cười tà một tiếng, bàn tay to lớn vươn ra. Mắt thấy viên thần cách mà hắn thèm nhỏ dãi đã sắp sửa đến tay, đột nhiên bàn tay của Phong Vân Vô Kỵ run lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười âm hiểm:
- Muốn thần cách thì tự mình lấy đi!
"Xoẹt!"
Dứt lời tay phải vung lên, viên thần cách từ trong bóng ma Sát Lục móc ra, khiến cho bóng ma Sát Lục bị tổn hại liền hóa thành một điểm đen bay đi…
Luyện Ngục Chi Vương vẻ mặt ngơ ngác, mắt mở trừng trừng nhìn thần cách bay đi, rốt cuộc khôi phục tinh thần lại, giận dữ gầm lên:
- Không…
Chiếc đuôi phất lên, muốn lao về hướng thần cách vừa bay đi. Ngay lúc này, khóe mắt hiện lên một làn khói nhẹ tại không trung gập lại, lách về phía sau lưng…
- Sư tôn!
Sau một tiếng kinh hô, dưới chân núi, Trì Thương bỗng nhiên quay đầu lại.
Tiếng bước chân trầm thấp từ trên đỉnh núi vang lên. Sát vách núi, Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi xuất hiện, vẻ mặt không lo không mừng, đôi mắt bình thản như nước, chắp tay đứng thẳng, trong cuồng phong dày đặc ngẩng đầu nhìn về sâu trên bầu trời. Chung quanh người hắn, vô số hư ảnh hình kiếm lơ lửng di động…
"Bộp bộp bộp!"
Khi Phong Vân Vô Kỵ đi đến trước vách núi, phía sau, từng mảnh nhỏ Kiếm các lại ào ạt rơi xuống, rải rác trên mặt đất…
- Cửu tinh liên châu…
Giọng nói quen thuộc kia truyền vào trong tai, Trì Thương bỗng giật mình, không biết vì sao, thân thể chợt run lên, cặp mắt ngơ ngác nhìn Phong Vân Vô Kỵ như tùy thời sẽ bay đi mất…
Ma giới.
Đại địa vốn đầy khói lửa, cực độ hỗn loạn đột nhiên trở nên yên tĩnh. Dưới bầu trời, vô số yêu ma ngẩng đầu nhìn lên, không nhúc nhích…
Tại giờ khắc này, không phân địa vực, không phân thời không, tất cả thần, ma, người đều cảm giác được sự dị thường. Một cỗ luồng khí tức vẩn đục hung bạo, phảng phất đến từ vũ trụ sơ khai đánh thẳng vào tất cả không gian. Đại địa rung chuyển, không gian chấn động kịch liệt với biên độ nhỏ, không ngừng phát ra tiếng ong ong.
Trên bầu trời như có vô số luồng khói xanh chảy dọc, đột nhiên trong lúc này…
"Ầm!"
Một tiếng nổ lớn như khai thiên phách địa vang lên. Từ sâu trong bầu trời, một ngôi sao màu xanh to lớn mang theo ngọn lửa dần dần hiển ra trước mắt tất cả các sinh vật. Nơi ngôi sao màu xanh kia đi qua, lưu lại một vết tích rõ ràng, từ xa nhìn lại giống như một chiếc đuôi lửa kì dị…
"Ầm"
Trời đất đột nhiên tối sầm. Tất cả vị diện, tất cả không gian, tất cả mặt cắt vũ mới tạo thành, trong khoảnh khắc đều chìm vào trong bóng tối. Không trời không trăng, chỉ có một ngôi sao màu xanh hiển hiện. Phía sau ngôi sao màu xanh kia lộ ra một hố đen phát ra ánh sáng nhàn nhạt, tiến về phía ngôi sao thứ nhất…
- Cửu tinh ngôi thứ nhất, Thanh Minh. Thanh Minh hiện thế, cánh cửa hỗn độn, cửu tinh liên châu, thần ma ngã xuống…
Dưới bầu trời đen kịt, phía sau Thánh sơn như ẩn như hiện, một lão giả một tay cầm sách, một tay cầm bút, ngẩng đầu nhìn ngôi sao duy nhất không ngừng xoay tròn trên bầu trời, thì thào lâm bẩm, trên gương mặt già nua lộ ra vẻ tang thương…