Phi Thăng Chi Hậu

Chương 447 : Sự báo thù của Thiên Đường

Ngày đăng: 21:05 19/04/20


Cuồng phong mênh mông cuốn lên tầng tầng mây khói. Sương mù dường như vĩnh viễn không tan khiến cho cảnh tượng tăng thêm một lớp nhạt nhòa.



Bên dưới sương mù mờ mịt rải rác những khối đá kích thước khác nhau, thỉnh thoảng có thể phát hiện một số mảnh vụn xương cốt không biết giống loài phía sau những khối đá lớn màu đen. Nhìn vào mặt đất, gần như không khác gì so với những nơi khác tại vùng đất hỗn độn.



Phong Vân Vô Kỵ hơi trầm tư, sau đó bay lên, lơ lửng trong hư không, nhìn xuống mây mù lượn lờ bên dưới. Hắn vung tay lên, một trận cuồng phong thổi qua, sương khói dưới thân lập tức trở nên loãng đi. Dưới mặt đất, một lũ yêu ma bỗng cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên phía trên.



Từ bầu trời quan sát xuống, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên phát hiện, bên dưới mấy trăm trượng loáng thoáng có thể nhìn thấy một vết tích hình cung rất nhạt. Trong lòng khẽ động, hắn lại bay lên cao hơn. Ở phía sau, sương mù dày đặc lại từ bốn phương kéo tới.



Dường như bị Phong Vân Vô Kỵ thu hút, rất nhiều yêu ma cũng đạp mạnh một cái, thân hình như đạn pháo bay lên bầu trời, quan sát mặt đất bên dưới…



Sau một lát, Phong Vân Vô Kỵ ngừng lại, phất tay một cái, khói mây màu đen che phủ lại bị đẩy ra. Ánh mắt quét qua bên dưới, sắc mặt của hắn không khỏi khựng lại, bật thốt lên:



- Làm sao lại… kỳ lạ!



Trong mắt hắn, vết tích hình cung nhàn nhạt kia vẫn giống hệt như trước, ngay cả kích thước cũng giống nhau.



Chân trái đạp một cái giữa hư không, thân hình lại hóa thành một luồng khói nhẹ bay lên chỗ cao hơn…



Bên dưới, một vẻ dị thường thoáng hiện lên trong mắt Ám Cát Cổ Đức. Hắn nhìn lên không trung, nói:



- Lộ Tây Pháp đại nhân, ngài đang làm gì vậy?



Trên mặt Phong Vân Vô Kỵ hiện lên vẻ kinh hãi, nghe được giọng nói của Ám Cát Cổ Đức, liền khẽ lắc đầu, gọi một tiếng:



- Ngươi lên đây!



Trên mặt Ám Cát Cổ Đức hiện lên vẻ do dự, nghi hoặc nhìn thoáng qua Phong Vân Vô Kỵ, sau đó thân thể nhoáng lên. Một luồng sương khói lay động, thân ảnh của hắn đã xuất hiện bên cạnh Phong Vân Vô Kỵ.



- Bây giờ ngươi có phát hiện chỗ nào khác thường không?



Phong Vân Vô Kỵ lại không hề giấu giếm phát hiện của mình, trực tiếp nói cho Ám Cát Cổ Đức. Theo như suy nghĩ của Phong Vân Vô Kỵ, các phương đều chỉ mới tiến vào nơi này một thời gian ngắn, bản thân Ám Cát Cổ Đức lại rất thông tuệ, cho dù không nói cho hắn biết sự khác thường này, thêm một chút thời gian hắn cũng sẽ tự phát hiện được, không bằng thuận tay tặng cho hắn một phần nhân tình.



Ánh mắt của Ám Cát Cổ Đức đảo qua bên dưới, hơi giật mình, lập tức chỉ vào một vết tích nhợt nhạt hình cung to lớn, nói:



- Lộ Tây Pháp tiền bối quả nhiên thận trọng. Khu vực này hẳn là là bị một vòng tròn bao phủ, màu sắc của mặt đất hình như cũng đậm hơn một chút so với những nơi khác… Ừm, nơi này quả thật hơi kỳ lạ. địa đồ trên tấm da dê hẳn là sẽ không chỉ sai.



- Ngươi hãy thử bay lên cao hơn nhìn một chút!



Phong Vân Vô Kỵ lãnh đạm nói, trong lời nói lại thoáng ẩn chứa ý tứ như ra lệnh. Với địa vị của Lộ Tây Pháp, nói ra yêu cầu đột ngột như vậy , vì chuyện kết minh nên Ám Cát Cổ Đức sẽ không thể nào cự tuyệt.



"Nếu như Ám Cát Cổ Đức thuận theo, vậy thì có lẽ hắn thật sự muốn kết minh với đọa lạc thiên sứ quân đoàn, mà sự nghi ngờ đối với thân phận của ta cũng không lớn lắm, ít nhất hắn cũng không cách nào phủ định thân phận của ta. Còn nếu như hắn dám tranh chấp với ta, hoặc là thoái thác để cho những người khác làm, vậy thì e rằng phải suy xét lại. Nơi này cũng không nên ở lâu, người này quá khôn khéo đến mức đáng sợ, hơn nữa lại đa nghi, ở lâu sợ rằng sẽ lộ ra sơ hở, như vậy kế hoạch cải trang thành Lộ Tây Pháp sẽ không thể thực hiện được." - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ đã hạ quyết tâm, chỉ cần biểu hiện của Ám Cát Cổ Đức có vấn đề, sẽ lập tức vung tay giết một đám yêu ma, sau đó nghênh ngang rời đi.



Dưới tình huống không thể xác định, Ám Cát Cổ Đức có thông minh, có phát hiện nhiều điểm đáng ngờ, cũng chỉ có nuốt xuống bụng, thừa nhận đây chính là Đọa Lạc chi vương Lộ Tây Pháp kiêu ngạo bất tuân.



Dưới sự quan sát của Phong Vân Vô Kỵ, Ám Cát Cổ Đức gần như không hề do dự liền bay lên phía trên. Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời vươn một tay ra nắm ấy chân của Ám Cát Cổ Đức, kéo hắn lại:



- Không cần thử nữa!



Khi Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên đưa tay nắm lấy chân trái của Ám Cát Cổ Đức, toàn thân Ám Cát Cổ Đức khẽ run lên, một luồng ma khí cực kỳ thuần túy và hắc ám như muốn thuận thế đánh vào trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ, đồng thời một vòng chắn màu đen nhàn nhạt bao phủ lấy thân thể hắn, cùng lúc đó nửa người trên gập lại hướng về phía dưới. Một loạt động tác này, Ám Cát Cổ Đức chỉ hoàn thành trong khoảnh khắc, gần như là một loại bản năng.



Khi giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ truyền vào trong tai, công kích cường đại đã gần phát ra của Ám Cát Cổ Đức trong nháy mắt tán đi. Ánh mắt của hắn lại vượt qua Phong Vân Vô Kỵ, nhìn về mặt đất phía sau:



- Sao có thể như vậy!



Đối với những siêu cấp cao thủ như Ám Cát Cổ Đức, cho dù chỉ trong khoảnh khắc thì khoảng cách di chuyển cũng tương đối lớn, sao có thể xuất hiện tình huống bị Phong Vân Vô Kỵ tiện tay bắt được.


Chúng ma giận dữ quát một tiếng, dồng loạt ngẩng đầu nhìn lên. Trong hư không hơn hai ngàn trượng, một gã thiên sứ cấp bậc cao có bốn chiếc cánh phía sau lạnh lùng nhìn vào mọi người, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ thánh khiết và thành kính, phối hợp với bốn chiếc cánh phía sau phía sau làm cho người ta bất giác sinh ra ngưỡng mộ. Nhưng không biết vì sao, tên thiên sứ cấp cao này lại gây cho người ta một cảm giác bất thường.



Phía sau tên thiên sứ bốn cánh cấp cao, gần ngàn thiên sứ chiến đấu xếp thành hàng ngũ, ở phía xa còn có nhiều thiên sứ đang bay về nơi này…



Những thiên sứ còn lại trong lòng không ngừng nghi hoặc. Trong nhận thức của bọn họ, hình như chưa từng gặp qua vị thiên sứ cấp nào như vậy. Hơn nữa, phần lớn thiên sứ cấp cao đều có tóc hình cuộn sóng, chứ không phải là tóc dài màu trắng như thác nước. Có điều khi ánh mắt quét qua những đồng loại vẻ mặt cung kính phía sau, cuối cùng đều quỳ một chân, lớn tiếng nói:



- Tham kiến đại nhân!



- Các ngươi đều lên đi!



Tên thiên sứ này tự nhiên chính là Phong Vân Vô Kỵ. Hắn có thể biến thành mười Đọa Lạc chi vương mười hai hắn, đương nhiên hóa thành một gã thiên sứ bốn cánh không phải là chuyện khó khăn gì. Trên đường lại thuận tiện lợi dụng bốn chiếc cánh, đánh lừa một đám Quang thiên sứ nửa ngờ nửa tin, nhằm để tôn lên hình tượng.



- Truyền bá vinh diệu của chủ, gieo rắc tín ngưỡng của chủ…



Phong Vân Vô Kỵ vung tay lên:



- Giết chết bọn chúng!



Phía sau, đông đảo thiên sứ ánh sáng tay cầm trường kích, hoặc là cầm cung, đánh về phía lũ yêu ma …



- Đúng là không biết sống chết.



Một gã Thiên Ma Đế một tay chống nạnh, một tay cầm vũ khí, điên cuồng cười lớn.



Vài tên thiên sứ ánh sáng còn lại kia đột nhiên đứng lên, không nói một lời, hóa thành từng luồng ánh sáng lao về hướng tên Thiên Ma Đế kia.



- Muốn chết!



Tên Thiên Ma Đế kia đang định ra tay, từng gã Quang thiên sứ đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, sau đó toàn bộ nổ tung.



- A!



Nhất thời trở tay không kịp, tên Thiên Ma Đế kia lập tức bị thánh quang đốt cháy thành một mảng khét lẹt.



- Những tên này quá mạnh, xem ra chỉ có tự bạo mới có thể thương tổn đến bọn chúng



Phong Vân Vô Kỵ lẩm bẩm nói. Phía sau, một đám Quang thiên sứ ánh mắt sáng ngời, từng người xé gió bay lên…



"Ầm ầm ầm!"



Tiếng nổ không dứt bên tai. Từng gã thiên sứ như được chỉ dẫn, liên tiếp từ không trung lao xuống, sau đó nổ tung. Đối mặt với loại công kích tự sát này, không có yêu ma nào dám dùng lĩnh vực cuốn bọn họ vào, từng người chỉ mở lĩnh vực ra để bảo vệ thân thể, chống lại từng đợt sóng chấn động cường liệt tràn tới…



- Những tên điên này…



Trên mặt đất, trong con ngươi Ám Cát Cổ Đức phản chiếu vô số ánh sáng và sóng xung kích từ bầu trời điên cuồng trút xuống, sắc mặt đột nhiên trầm lại, bước nhanh ra, đồng thời quát lớn:



- Các ngươi lui ra!



Vẻ mặt Ám Cát Cổ Đức ung dung, bàn tay mở ra, một vòng lĩnh vực màu đen liền bao phủ lấy chúng ma. Bên ngoài lĩnh vực, vô số thiên sứ liên tục nổ tung, nhưng lĩnh vực lại không hề có chuyện gì.



Phong Vân Vô Kỵ vẫn luôn quan sát hành động của Ám Cát Cổ Đức. Nhìn thấy Ám Cát Cổ Đức mở lĩnh vực ra, trong mắt hắn liền lóe lên một vệt sáng sắc bén, sau đó không hề do dự, thân thể nhoáng lên, biến mất giữa hư không. Trên bầu trời, một bóng sáng màu trắng hừng hực lao nhanh xuống…