Phi Thăng Chi Hậu

Chương 464 : Ban tên cho ma nghiệt

Ngày đăng: 21:05 19/04/20


- Thằng nhãi, dám cắn ta à!



Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ chớp động, phát ra ánh sáng hung ác.



Ở bên kia, tiểu ác ma tức giận chống nạnh chu miệng lên, không hề có chút nào nhượng bộ. Hai cha con mắt to mắt nhỏ trừng nhau, vô cùng quái dị.



- Ngươi muốn làm gì?



Phỉ Lệ Ty khẩn trương nói, một mặt chạy về phía hài tử.



- Hừ, nơi này nào có chỗ cho ngươi chen vào!



Phong Vân Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng. Phỉ Lệ Ty vừa mới chạy ra vài bước, đột nhiên một luồng lực lượng vô hình truyền đến, nàng kêu thảm một tiếng, cả người bị bắn sang một bên.



- A!



Tiểu tử kia giận dữ đập đập đôi cánh dơi bay lên, há mồm phun về phía Phong Vân Vô Kỵ một cột khí màu đen nhạt.



- Hà hà, có ý tứ, không hổ là giống loài của lão tử!



Phong Vân Vô Kỵ tiện tay đập tan cột khí màu đen kia, vẻ mặt tàn bạo trong nháy mắt chuyển thành cười ha ha, đồng thời đi nhanh qua. Trong tiếng kêu réo giãy dụa của tiểu tử kia, Phong Vân Vô Kỵ dùng một tay xách lấy cổ của nó nhấc lên.



Phỉ Lệ Ty nằm ở một bên. Một chưởng kia của Phong Vân Vô Kỵ cũng không đả thương nàng. Đối với Phong Vân Vô Kỵ mà nói, nhi tử bỗng nhiên xuất hiện này thật sự quá bất ngờ, có rất nhiều thứ còn cần nữ nhân này giải đáp. Phỉ Lệ Ty nhìn Phong Vân Vô Kỵ đi nhanh về phía hài tử, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng, nhưng khi nghe được Phong Vân Vô Kỵ thốt lên "không hổ là giống loài của lão tử", thân thể mềm mại của nàng bỗng giật mình, như có vô số tiếng sấm nổ tung khiến cho trong đầu trống rỗng.



Một bên khác, tiểu tử kia hung ác nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ, hai tay và hai chân nhỏ nhắn vung vẩy tại không trung lung, trong lúc vô ý lại xé rách áo choàng trên đầu Phong Vân Vô Kỵ. Hai phiến áo choàng trượt xuống hai bên, lộ ra mái tóc dài màu đen như mực, nhẹ nhàng phất phơ giữa không trung. Bóng đen của chiếc mũ trùm đầu rút đi, lộ ra bên dưới một khuôn mặt tà dị và anh tuấn.



- Là ngươi?



Phỉ Lệ Ty bất giác thốt lên, chuyện cũ trong nháy mắt tràn về, cảnh tượng tại thủy lao dưới lòng đất trăm vạn năm trước lại hiện lên trong đầu, roàn thân lập tức như phát sốt.



Tên ma đầu trước mắt này, rõ ràng chính là đầu sỏ khiến cho mình phải chạy trốn khỏi tộc, lại bị người truy sát. Khuôn mặt kia Phỉ Lệ Ty không thể nào quên được, nhưng không biết vì sao, chung quy nàng vẫn cảm thấy là lạ.



"Đây là… hắn sao lại biến thành như vậy?"



- Hà hà, lúc trước lão tử biến thành dáng dấp nhân loại, chẳng qua là muốn đi hưởng thụ một chút mà thôi. Thế nào, hiện tại bổn tọa đã khôi phục ma thân, ngươi lại không chịu nhận tội à?



Phong Vân Vô Kỵ giống như chẳng thèm quan tâm, tùy ý lên tiếng, lại tìm một cái cớ thỏa đánh cho chuyện của mình gây nên năm xưa.



Quả nhiên, Phỉ Lệ Ty nghe vậy liền ngẩn ra, lập tức bừng tỉnh: "Cũng chỉ có ma đầu như thế mới có thể khiến cho chính mình sinh ra quái thai như vậy, mới có thể ung dung rời khỏi thủy lao dưới lòng đất."



Phỉ Lệ Ty nhìn Phong Vân Vô Kỵ hiển nhiên là bá chủ một phương, rất có quyền thế, trong lòng tự cho là hiểu rõ. Có điều chuyện ở thủy lao nàng chẳng qua chỉ là một khách qua đường vội vã mà thôi, nào biết được nhiều như vậy.



Phía sau, Bội Lý Tư lại giống như đang ngẫm nghĩ. Phong Vân Vô Kỵ cùng ma nữ này hình như có tình cũ, lại còn sinh ra một đứa con, khiến cho hắn thật sự không giải thích được. Có điều, phàm là đại ma đầu đều có chút ham muốn đặc biệt, nói không chừng chủ công lại thích khẩu vị này. Bội Lý Tư chỉ đành giải thích như vậy, có điều lại ghi nhớ việc này ở trong lòng.



- Ngươi hãy nhớ kỹ cho ta, việc ngày trước bổn tọa tiến vào thủy lao dưới lòng đất không được nói cho bất cứ ai! Đây là bí mật của bổn tọa, nếu như ngươi lén nói cho những người khác, bổn tọa sẽ ném ngươi đến biển Minh Ngục kia. để yêu thú trong biển kia nuốt chửng, kể cả đứa con mà ngươi sinh ra cũng sẽ đi theo ngươi. Hà hà, nên làm thế nào chắc ngươi cũng hiểu rõ.



Phong Vân Vô Kỵ vẫn đùa giỡn với tiểu tử kia, nhưng giọng nói nghiêm túc lại vang lên bên tai Phỉ Lệ Ty, khiến cho nàng trong lòng phát lạnh.



- Thế nhưng…



Phỉ Lệ Ty muốn nói lại thôi, liếc nhìn Bội Lý Tư phía sau Phong Vân Vô Kỵ.



Phong Vân Vô Kỵ hiểu ý, phất phất tay:



- Bội Lý Tư, nơi này không có chuyện của ngươi nữa. Bổn tọa hiếm khi gặp được nhi tử, tạm thời ở lại đây một lát. Ngươi hãy quay về ma điện, giúp bổn tọa thu thập đám ma binh ma tướng kia, đi đi…



Bội Lý Tư hiểu ý gật đầu, cung kính nói:



- Vâng thưa chủ công!


Ngoài điện bỗng vang lên một giọng nói vang dội.



- Ừm. Ngươi hãy đi nói cho nhị hoàng tử, ta lập tức sẽ tới!



- Vâng thưa đại tướng quân!



Tiếng bước chân bình bình vang lên, dần dần rời xa.



Ám Cát Cổ Đức đứng dậy, đi nhanh ra bên ngoài, đẩy hai phiến cửa bằng kim loại nặng nề ra. Một cơn gió lạnh thôi vào mặt.



Đưa mắt nhìn, tại trung ương đại địa là một cung điện kim loại hình dĩa màu đen sẫm, do một khối kim loại to lớn màu đen chế tạo. Cung điện chia làm nhiều tầng, bên ngoài có những cánh cổng lớn hình vòm. Ở ven rìa, từng bậc thang kim loại hình vòng cung uốn khúc kéo dài. Tòa cung điện này chính là nơi Ma Đế Hoàng vĩ đại nhất vương triều cu ngụ.



Chung quanh tòa cung điện này có vô số cung điện hoặc lớn hoặc nhỏ, giống như những vì sao quay quanh mặt trăng, được nối liền với trung ương đại điện bằng những cây cầu kim loại.



Trời đất u ám. Vô số ma tộc cả người đen kịt đứng sừng sững trên mặt đất, thỉnh thoảng lại xoay đầu canh gác bốn phương.



Trong tầm nhìn của Ám Cát Cổ Đức, trên mặt đất có vô số bóng người đang làm việc, rất nhiều người trong số đó lại không phải ma tộc mà là nhân loại. Những nhân loại đến từ rất nhiều tiểu thứ nguyên và đại thứ nguyên, sở hữu trứ đỉnh cấp khoa học kỹ thuật, bị Ma Đế Hoàng bắt đến đây để kiến thiết vương triều của hắn.



Lấy lại bình tĩnh, Ám Cát Cổ Đức tìm được tòa cung điện to lớn kia, sau đó vọt lên không.



Được vài tên Thiên Ma Hoàng dẫn dắt, Ám Cát Cổ Đức bước lên cầu thang, đi thẳng tới tẩm cung của nhị hoàng tử. Khi đến trước một tấm màn che, hắn ngừng lại, cung kính nói:



- Thuộc hạ Ám Cát Cổ Đức, tham kiến nhị hoàng tử!



Phía sau màn che loáng thoáng có thể thấy được một bóng người gầy gò lay động. Khí tức của bóng người kia cũng không phải rất cường đại, nhưng Ám Cát Cổ Đức lại có một loại cảm giác như mũi nhọn sau lưng. Trước đây Ám Cát Cổ Đức cũng từng gặp qua nhị hoàng tử, nói một cách chuẩn xác, nhị hoàng tử khi đó chỉ có thể dùng bốn chữ hình dung: "ngu ngốc phế vật". Nhưng từ sau khi nhị hoàng tử từ thủy lao Ma Giới trở về, tất cả liền bắt đầu xảy ra biến hóa.



- Ám Cát Cổ Đức, nghe nói ngươi đã thất bại?



Một giọng nói không cao không thấp, hơi âm tà vang lên phía sau màn.



- Vâng thưa Nhị hoàng tử! Thời Gian chi kiếm kia có chút cổ quái, chúng ta đã thất bại.



- Ồ? Sao ta lại nghe nói, hình như là ngươi bị một nhân loại đánh bại?



Ám Cát Cổ Đức trong lòng giật mình, nhưng bề ngoài lại không hề biến sắc:



- Bẩm nhị hoàng tử, chỉ là chịu thiệt thòi một chút bởi người nọ mà thôi, không phải vì hắn mà thất bại.



- Vậy sao?



Phía sau màn che là một sự im lặng, sau đó ma sát vang lên, từng hạt châu màu đen dao động. Một chiếc bút, một nghiên mực, cùng với một tấm giấy do nhân loại chế tạo từ phía sau màn trượt theo sàn nhà đầy hoa văn ra ngoài:



- Ám Cát Cổ Đức, ngươi là một người có tài. Nơi này có một chiếc bút, ngươi hãy giúp ta vẽ lại hình dáng của nhân loại kia!



Ám Cát Cổ Đức do dự một chút, sau đó vẫn nhấc bút lên, trong đầu nhớ lại vài lần, liền phác họa hình ảnh của Phong Vân Vô Kỵ lên trên giấy. Mặc dù không phải rất giống, nhưng thần thái thì lại giống nhau như đúc.



- Điện hạ, chính là người này!



Ám Cát Cổ Đức đưa tờ giấy kia qua, đẩy vào dưới màn che…



"Leng keng!"



Tiếng đồ vật vỡ nát vang lên từ phía sau màn che, sau đó là tiếng nghiến răng giận dữ của nhị hoàng tử:



- Quả nhiên là hắn… Phong Vân Vô Kỵ! Ám Cát Cổ Đức, ngươi quả thật không gạt ta!



Lúc này Ám Cát Cổ Đức mới biết khi trước làm liều, không ngờ lại đoán trúng thân phận của người kia. Có điều câu nói cuối cùng của nhị hoàng tử lại khiến cho hắn đổ mồ hôi lạnh…