Phi Thăng Chi Hậu

Chương 478 : Vương triều đại đế, Ma Đế Hoàng

Ngày đăng: 21:05 19/04/20


"Ầm!"



Ngay lúc này, thân thể Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên run lên một chút. Hình Thiên và Ám Cát Cổ Đức lập tức cảm giác được thần thức đang thao túng không gian hơi lỏng ra, hai người vui mừng, lập tức dùng toàn lực thúc đẩy "Can Thích Vũ" và "Vạn Cổ Thanh Thiên". Bàn tay Hình Thiên vốn đang vươn vào trong hư không lại rút trở về, rốt cuộc vẫn không thể hạ quyết tâm sử dụng bí bảo của Thiên Ma tộc.



- Ha!



Hình Thiên quát lớn một tiếng, tay trái đưa lên quá đỉnh đầu, sấm sét đầy trời vang lên "đùng đùng", những tia sét bạc như rắn từ trong mây đen giáng xuống, theo bàn tay của Hình Thiên đánh về phía Phong Vân Vô Kỵ.



"Rắc rắc!"



Vách chắn do do không gian trùng trùng điệp điệp tạo thành trong nháy mắt xuất hiện vô số khe nứt. Dưới thế tiến công của "Can Thích Vũ" của Hình Thiên và "Vạn Cổ Thanh Thiên" Ám Cát Cổ Đức, tầng tầng không gian vỡ vụn. Hai đòn công kích hùng hậu như không còn trở ngại, ma khí và lĩnh vực hình cung kỳ dị không ngừng trải ra. Từng mảng lớn không gian và mặt đất sụp đổ, khí thế như muốn hoàn toàn hủy diệt cả phiến không gian này.



"Hự!"



Phong Vân Vô Kỵ kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt như bệnh nặng vừa mới khỏi, một vệt máu từ khóe miệng chảy xuống khiến cho người ta nhìn thấy mà kinh hãi. Nhưng vệt máu này cũng không phải do công kích của Hình Thiên và Ám Cát Cổ Đức gây ra.



Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên lỗ thủng trên bầu trời đã mở rộng ra không ít.



"Đây chính là quốc độ của Chủ Thần sao?" - Áo trắng bị kình phong thổi tung, hai đòn công kích hùng hậu bao trùm cả phiến không gian, nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại giống như không nhìn thấy, trong nội tâm của hắn hoàn toàn yên tĩnh, giống như đặt mình vào trong một phiến thiên địa khác, ngoại trừ bản thân thì không còn ai khác.



Đây là lần đầu tiên Phong Vân Vô Kỵ tiếp xúc với quốc độ của chư thần.



Sau khi ý thức kiếm đạo hùng hậu phát ra, nhanh chóng thăm dò trong lỗ thủng phía sau Phản Hồn tinh bị chiến ý bá đạo của Chiến Đế mở ra, Phong Vân Vô Kỵ "nhìn" thấy một phiến quốc độ khác, quốc độ thuộc về Chủ Thần.



Bóng tối, bóng tối vô tận ở bên kia lỗ thủng dường như đã hóa thành một phiến đại dương mênh mông. Trong không gian này thần thức đã không còn là vạn năng. Sau khi đột phá hạn chế của Phản Hồn tinh, Phong Vân Vô Kỵ chỉ cảm thấy trong đầu chấn động, sau đó thần thức giống như hoàn toàn chìm vào trong một phiến không gian vô hạn khác.



Áp lực khiến cho linh hồn của tất cả sinh linh sợ hãi tràn ngập trong phiến không gian rộng lớn vô biên này, đó là khí tức đến từ Chủ Thần. Trong cảm nhận của Phong Vân Vô Kỵ, tất cả đều mơ hồ giống như một bức tranh sơn thủy dán trên tường, vĩnh viễn không thể tiếp xúc được.



Trên bầu trời của phiến không gian này có một đoàn hư ảnh khổng lồ không gì sánh được, đó là nguồn gốc của tất cả áp lực khiến cho người ta sợ hãi. Trước mặt phiến hư ảnh như mây đen trải rộng trong hư không này, Phong Vân Vô Kỵ cảm giác được một loại khí tức vượt trên tất cả sinh linh đang quan sát chúng sinh. Nếu như nói ý thức của hắn là một dòng suối nhỏ từ sườn núi chảy xuống, vậy thì thứ tràn ngập cả không gian rộng lớn đang quan sát vô số vị diện kia giống như một dại dương vô tận.



Trong phiến khí tức kia, Phong Vân Vô Kỵ cảm giác được một khí tức quen thuộc, đó là khí tức cùng loại với Bổn Tôn, so với Bổn Tôn còn lạnh lẽo vô tình hơn, giống như một khối băng trăm triệu năm không tan.



Gần như ngay khi ý thức của Phong Vân Vô Kỵ chạm đến tồn tại cao cao tại thượng, không thể khinh nhờn kia, hư không đột nhiên rung chuyển, trong xa xăm như có một phiến khí tức hủy trời diệt đất đột nhiên xuyên qua hư không, quét về phía vị trí của Phản Hồn tinh.



Một cảm giác nguy cơ mãnh liệt dâng lên trong lòng, Phong Vân Vô Kỵ theo bản năng thu hồi ý thức về lỗ thủng duy nhất của Chủ Thần không gian. Một luồng khí tức đủ làm vũ trụ rung chuyển nhanh chóng lướt qua phía trên, sau đó tất cả quốc độ bóng tối lại trở về yên tĩnh.



Nhưng chính lần lướt qua này, khí tức đến từ Chủ Thần đã hơi quét trúng linh hồn Phong Vân Vô Kỵ. Hắn lập tức như bị sét đánh, cả người run rẩy dữ dội, linh hồn bị thương nặng.



Cũng vì điều này khiến cho không gian tâm linh của Phong Vân Vô Kỵ xuất hiện một dao động nhỏ, do đó bị Hình Thiên và Ám Cát Cổ Đức nắm được cơ hội công kích đến.



"Chủ Thần lại cường đại như vậy sao!" - Phong Vân Vô Kỵ trong lòng nổi sóng. Loại chấn động tâm linh này còn vượt xa hơn rất nhiều so với tinh thần bị thương. Đến lúc này hắn mới thật sự cảm nhận được vì sao địa vị của Chủ Thần lại vượt trên cả Chí Tôn.



"Nếu không phải là lực lượng của thánh thú tồn tại từ xa xưa ngang với Chủ Thần, có lẽ hai gã Quang Ám Chủ Thần cũng sẽ không ngã xuống!" - Một sự phiền muộn khó hiểu dâng lên trong lòng, khẽ thở dài một tiếng, Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn lên, một vòng sáng hình cầu từ trong lồng ngực khoách triển ra, chính là "Thế Giới" mà hắn lĩnh ngộ được gần đây.



Lực lượng của "Thế Giới" lan rộng về bốn phía, nơi đi qua, khí lưu cuồng bạo do "Vạn Cổ Thanh Thiên" và "Can Thích Vũ" dẫn phát ra trong nháy mắt yên tĩnh lại.



Trong ánh mắt của mọi người, "Vạn Cổ Thanh Thiên" và "Can Thích Vũ" đồng thời đánh mạnh vào "Thế Giới".



Ngoài dự liệu của bọn họ, cũng không có bất cứ tiếng nổ rung trời nào. "Thế Giới" với Phong Vân Vô Kỵ là trung tâm từ từ lan rộng ra chung quanh, mà "Can Thích Vũ" và "Vạn Cổ Thanh Thiên" thì màu sắc thì càng lúc càng mờ nhạt, đồng thời dần dần rút về phía sau.



Sắc mặt Ám Cát Cổ Đức trở nên cực kỳ khó coi, sắc mặt Hình Thiên cũng không dễ nhìn hơn chút nào.



"Làm sao có thể? Trong thời gian ngắn như vậy, làm sao tiến cảnh của hắn còn nhanh hơn so với ta?" - Lần đầu tiên trong lòng Ám Cát Cổ Đức sinh ra đố kỵ và sát ý mãnh liệt. Xuyên qua ma thức, hắn cảm giác được rõ ràng một loại lực lượng kỳ quái đang ảnh hưởng đến tất cả quy tắc tạo thành lĩnh vực "Vạn Cổ Thanh Thiên", những sợi quy tắc đặc biệt của "Vạn Cổ Thanh Thiên" lại chậm rãi trở về trong chu thiên quy tắc của Thái Cổ thiên địa. Ám Cát Cổ Đức hiểu rất rõ, sự "chậm rãi" này hiển nhiên cho thấy Kiếm Thần chỉ mới nắm giữ lực lượng này trong thời gian ngắn, còn chựa được thuần thục lắm.



"Có kẻ này, việc hôm nay e rằng khó hoàn thành."



Lĩnh vực "Vạn Cổ Thanh Thiên" còn chưa bị phá, nhưng trong lòng Ám Cát Cổ Đức đã sinh ra ý thối lui. Nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ, Ám Cát Cổ Đức không ngừng suy nghĩ: "Bỏ đi, lần này trở về phải chuyên tâm lĩnh ngộ năng lực do Hắc Ám Chủ Thần ban cho. Bổn tọa không tin lực lượng đến từ Chủ Thần lại không phải là đối thủ của một nhân tộc như ngươi."



Phía sau vang lên những tiếng xé gió, Ám Cát Cổ Đức dùng ma thức quét một vòng, phát hiện là những cao thủ tiềm tu đã đuổi đến. Hắn cũng không thu hồi "Vạn Cổ Thanh Thiên" bên tay phải, tay trái phát ra ma khí dày đặc, sau đó vẽ ra một vòng cung bên trái hư không.



"Ầm!"



Đao vực rung chuyển. Một thông đạo không gian màu đen đủ cho một người đi qua xuất hiện giữa hư không, từ bên trong phát ra dày đặc khí tức đến từ Ma Giới, loáng thoáng còn có tiếng gầm của ma thú.



"Kẹt!"



Trong thông đạo không gian kia chợt lóe lên một bóng đen, hai chiếc đích sừng đen kịt từ bên trong vươn ra, sau đó là một một chiếc đầu yêu thú đầy lông đen dài. Chiếc đầu to lớn kia từ một mặt không gian khác vươn ra một chút, trông thấy đoàn người đông nghịt tại Đao vực, hai con mắt lớn như chuông đồng chớp chớp vài cái quan sát chung quanh một vòng, sau đó kêu lên một tiếng nhanh chóng rụt trở về.



Hình Thiên từ trên cao nhìn xuống, trông thấy hành động của Ám Cát Cổ Đức, lập tức trong lòng giận dữ như muốn nổ tung lồng ngực.



- Ám Cát Cổ Đức, ngươi dám phản bội bổn tọa!



Cặp mắt của Hình Thiên trong nháy mắt từ màu đen biến thành đỏ bừng, không hề nghĩ ngợi Thiên Ma phủ trong tay xoay tròn bắn ra, "ầm" một tiếng chém vào hư không. Dưới ảnh hưởng của kình khí hỗn loạn do Thiên Ma phủ phát ra, thông đạo không gian do Ám Cát Cổ Đức mở ra chợt lắc lư một chút, sau đó biến mất không còn bóng dáng.
- Ma tộc đại tướng, cho dù chết cũng chỉ có thể chết trong tay trẫm.



Ngay lúc này, một giọng nói vang dội xuyên qua thời không, từ một mặt không gian khác truyền đến. Trong thanh âm lộ ra một loại bá khí hoàng giả của người ở địa vị cao đã lâu, bá chủ của một phương.



Lời còn chưa dứt, trời đất bỗng ầm ầm rung chuyển, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một cửa động to lớn. Tại một mặt khác của cửa động, một nắm bằng to bằng cả trăm người nhanh chóng mở rộng ra, trong nháy mắt xuyên qua vách chắn không gian vươn vào trong phạm vi Thái Cổ.



Cánh tay to lớn kia tỏa ra ma khí nồng đậm, bàn tay chụp một cái vào hư không liền tóm lấy Ám Cát Cổ Đức cả người vô lực. Năm ngón tay thu lại, một đoàn sáng màu đen liền từ gốc của ngón giữa bắn ra, nghênh đón một kiếm của Phong Vân Vô Kỵ.



"Ầm!"



Không gian rung chuyển, một kiếm của Tây Môn do Phong Vân Vô Kỵ thi triển ra bị vị khách không mời kia cắt đứt.



- Ma tộc nơi nào dám đến Thái Cổ ta gây chuyện!



Những tiếng quát lớn vang lên từ bốn phương. Trông thấy một tên đỉnh cấp ma tộc đột nhiên dùng năng lực biến ảo thành bàn tay khổng lồ vươn vào Thái Cổ, mọi người đều giận dữ, từng luồng đao khí lập tức bắn lên không chém xuống.



- Trẫm là vô thượng đại đế của Ma Giới, Ma Đế Hoàng. Kẻ nào dám ra tay chọc giận trẫm, ngày mai trẫm sẽ chỉ huy vô số ma quân đánh vào Thái Cổ.



Giọng nói vang dội kia lại từ một mặt không gian khác vang lên.



Nghe được cái tên này, những cao thủ tiềm tu vốn định xuất thủ liền biến sắc, lập tức kéo theo những Thái Cổ tộc nhân bên cạnh đang muốn ra tay lui về phía sau.



Ma Đế Hoàng là đại đế có quyền thế lớn nhất trong số mười ba triều đại đế, là bá chủ một phương tại Ma Giới, luận về địa vị không người nào có thể so sánh được. Dựa theo "Thái Cổ hiệp nghị", Ma Đế Hoàng chính là người phát ngôn của Ma Giới do Hắc Ám Chủ Thần chỉ định, khi cần thiết có thể điều động mười hai vương triều khác, bao gồm cả việc yêu cầu "đọa lạc thiên sứ quân đoàn" trợ giúp.



Dựa theo quyền hành, địa vị của Ma Đế Hoàng thậm chí còn cao hơn cả Hắc Ám Quân Chủ. Dù sao Hắc Ám Quân Chủ cũng chỉ là quản lý Ma Giới, còn Ma Đế Hoàng thì có quyền thống lĩnh cả ma tộc khi chiến tranh chủng tộc nổ ra.



Tại Ma Giới, Ma Đế Hoàng được xưng là nhân vật tiếp cận với Chủ Thần nhất, thực lực vô cùng bí hiểm. Nghe đồn hắn đã được Chủ Thần ở dưới vực sâu tự mình chúc phúc, sở hữu nặng lực vượt qua cả Hắc Ám Quân Chủ, có thể trực tiếp liên thông với Hắc Ám Chủ Thần.



Tại Thái Cổ, Ma Đế Hoàng là một cái tên cấm kỵ. Trong vô số năm qua, những tộc nhân Thái Cổ tự nguyện đến Ma Giới, bị giam trong thủy lao dưới lòng đất chính là do Ma Đế Hoàng trực tiếp quản lý.



Tại Thái Cổ vẫn luôn tồn tại một quan điểm: để duy trì nhân loại, tuyệt đối không thể tùy tiện đắc tội với Ma Đế Hoàng.



Khi đám người Thái Cổ nghe được những lời này liền biến sắc, e ngại quyền lực của Ma Đế Hoàng nên lui về phía sau, một giọng nói lạnh lẽo như hầm băng chín tầng bỗng vang lên:



- Ma Đế Hoàng là thứ gì? Hừ, bổn tọa ở đây, thần ma lui tránh. Đừng nói ngươi chỉ là Ma Đế Hoàng một giới, cho dù là sáu đại Sí thiên sứ của thiên giới ở đây ta cũng giết không bỏ sót.



- To gan!



Ở một mặt khác, Ma Đế Hoàng giận tím mặt quát lên:



- Tên nhãi ranh nhân tộc miệng còn hôi sữa, ngươi nên biết, chỉ cần bổn tọa muốn, Thái Cổ sẽ lập tức máu chảy thành sông!



- Hừ, ngươi cũng nên biết, chỉ cần bổn tọa muốn, hàng trăm triệu cao thủ Kiếm vực sẽ lập tức tiến vào trong vương triều của ngươi, diệt hết cái mà ngươi gọi là vô số ma quân!



- Ngươi… Được, ta sẽ gởi thông điệp đến Thái Cổ Thánh điện của ngươi, nếu các ngươi muốn chiến thì chiến đi! Cửu tinh chưa đến, trẫm cũng không ngại sớm đưa quân Thái Cổ đâu.



Ma Đế Hoàng giận dữ nói:



- Về phần Ám Cát Cổ Đức, bổn tọa sẽ mang đi.



- Ma Đế Hoàng chẳng qua cũng chỉ như vậy. Hừ, không ngại nói cho ngươi biết, bổn tọa quyền khuynh Thái Cổ, không bị các phương ràng buộc, đừng mơ tưởng dùng Thánh điện để uy hiếp ta! Về phần Ám Cát Cổ Đức, muốn mang đi thì phải xem ngươi có bản lĩnh hay không.



Áo bào Phong Vân Vô Kỵ theo gió phất phơ, có một khí thế không giận mà uy, dứt lời hai mắt đột nhiên ngưng tụ lại, vị trí hư không của cánh tay to lớn kia liền như nước dao động lan ra.



Ma Đế Hoàng vương triều tại Ma Giới.



Trong những cung điện màu đen hoa lệ, một tòa cung điện ở trung tâm, to lớn hùng vĩ như một hung thú dữ tợn đột nhiên trở nên mờ ảo, sau đó tất cả vị trí không gian của cung điện liền sinh ra từng làn sóng gợn.



"Rắc rắc!"



Theo những tiếng giòn giã, cả tòa ma cung to lớn cao đến ngàn trượng đột nhiên bất gốc lên, từ từ bay lên trời. Trong ánh mắt ngạc của đông đảo ma thần to lớn, cung điện kia lắc lư hai lần, sau đó biến mất khỏi Ma Giới vương triều rộng lớn.



Bên ngoài ma điện khổng lồ, những ma tộc cao cấp thủ vệ tại bậc thang bên ngoài sắc mặt liền đại biến, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, liền phát hiện trước mắt đột nhiên biến ảo, không biết từ bao giờ cả tòa cung điện đã bị một lực lượng kỳ quái kéo vào trong hư không, lưu lạc trong tầng tầng vị diện…



- Phong Vân Vô Kỵ…



Giọng nói kia dừng lại một chút, sau đó tiếp tục:



- Xem ra trẫm đã coi thường ngươi, không nghĩ tới ngươi lại đạt đến trình độ này.



Lời vừa dứt, cung điện khổng lồ kia vốn đang tiến dần về Thái Cổ đột nhiên dừng lại, sau đó quy tắc không gian chung quanh nhanh chóng biến ảo, tầng tầng không gian từ phía sau cung điện cao hơn ngàn trượng tràn về phía trước.