Phi Thăng Chi Hậu
Chương 48 : Côn bằng
Ngày đăng: 20:58 19/04/20
Ọc Ọc!
Cùng cơn sóng màu xanh lục tràn vào là tiếng nước chảy cổ quái kia. Vô cùng cẩn thận, Phong Vân Vô Kị bay qua lỗ hổng đang lớn dần, thứ đầu tiên nhìn thấy là một không gian rộng lớn, cùng với những viên ngọc to bằng cối xay trên không trung đang phóng ra từng luồng ánh sáng.
Dựa vào ánh sáng phát ra từ viên ngọc ấy, Phong Vân Vô Kị cuối cùng cũng nhìn rõ nơi này .
Kia là một sinh vật rất lớn dưới lòng đáy biển, hình dạng vô cùng xấu xí, đầu trâu, thân cá voi, đuôi rắn, có bốn chân, mỗi chân đều to đến vài chục trượng, da bên ngoài thô ráp, cũng rất cứng rắn, nhưng không biết sao, nó như đã chết rồi. Càng trọng yếu là, như bị một quái thú không biết lớn hơn bao nhiêu lần ăn thịt, hơn nữa còn đang trong bụng quái thú kia.
Kinh thán! Bằng đầu óc của Phong Vân Vô Kị ,cũng thật khó đoán được, chỉ là một bộ phận quái vật đã rộng lớn ngang thuỷ lao dưới lòng đất, thậm chí còn có thể lớn hơn, thân thể thực sự của nó lớn đến thế nào.
Tay trên quái vật này đỏ lòm, đầy vết nứt, từng mạch máu đan xen trong đám máu thịt, đột nhiên hiện ra, lờ mờ có tiếng ùng ục lớn như tiếng sấm. Bên dưới, là chất lỏng như một hải dương, đang chầm chậm tiêu hoá quái vật dưới đáy biển hình dáng như quái tê ấy.
Ngạc nhiên đến há hốc mồm, ngậm miệng lại, trong lòng Phong Vân Vô Kị có cảm giác phức tạp vô cùng, hơn nữa quái vật hiện trước mắt , khả năng vượt xa quái tê này. Hải dương màu xanh lục trên mặt đất kia không ngừng sôi lên, một mùi vị hôi thối đập vào mũi khó ngửi vô cùng.
Nghiêng ngiêng, Phong Vân Vô Kị hướng tới khối thịt ở biên chém ra một luồng kiếm khí, phát hiện bước tường thịt như bị một trận gió nhẹ thổi qua, hơi rung động, ngay cả vết kếm ngân cũng không có, điều này dù đã đoán trước cũng không ngờ đến.
Đứng trên không trung, Phong Vân Vô Kị nhìn đợt sóng sắc xanh lục bên dưới, trong lòng phát sầu, nên thế nào thoát khốn đây?
Cứ ngây người như thế, im lặng suy nghĩ, cũng không biết trôi qua bao lâu, Phong Vân Vô Kị cuối cùng thở dài một tiếng, vô kế khả thi rồi. Ánh mắt lướt qua những viên ngọc sắp xếp trên không đang phát tán ra từng luồng ánh sáng , nhất thời hứng thú nổi lên, phi thân hướng gần tới viên ngọc to như cái cối đang phát ra ánh sáng vàng kia. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Tiền bối có thể cho tôi ra ngoài?"
"Ngươi không ra ngoài, trừ khi còn muốn trong cơ thể ta không bằng. Côn Bằng ta tuy cơ thể không ngại thêm một con người ngươi, nhưng còn thương tiếc vài chục nội châu không dễ có này." Chủ nhân của âm thanh này ra là một Côn Bằng đã tu không biết mấy trăm triệu năm, trong Minh Hải này, hắn hoá thân thành cá côn, xưng vương xưng bá, trong biển Minh Ngục này cũng là bá chủ một phương, không ngờ dị thú có tu vi mấy nghìn vạn năm hắn vừa nuốt chửng, liền mang theo con người tham lam kia, cũng tính hắn đen đủi.
Côn Bằng từ biển lên trời, thân cá khổng lồ liền hoá thành chim bằng sải cánh hàng ngàn dặm, quái thú này tu đến vài trăm triệu năm, vẫy cánh không biết đi xa bao nhiêu ngàn vạn dặm nữa.
Phong Vân Vô Kị không phải ngu ngốc, mở miệng hỏi: "Chúng ta hiện tại ở nơi đâu?"
"Không trung cao vài vạn thước của Ma giới, không xa là cổng truyền tống của Ma giới." Côn Bằng không quanh co nói.
Phong Vân Vô Kị nghe thấy vui mừng vô cùng, nhưng trên mặt không động thanh sắc: "Vậy tốt, người cho ta ra ngoài đi."
"Chỉ cần ngươi không chống cự, ta mới có thể tống ngươi ra." Côn Bằng nói, Phong Vân Vô Kị theo lời mà làm, tuy nhiên có chút không đành lòng bỏ nhiều đan châu thế này. Trước mắt không thể hấp thu, nhưng cơ hội tự do duy nhất từ trước tới giờ cũngở trước mắt, đành đè nén lòng tham ấy xuống.
Khi Côn Bằng này hoá thành chim, có thể tính là sinh vật bay nhanh nhất trên trời đất, sức mạnh khống chế lực gió không cần nói, vừa thấy Phong Vân Vô Kị đáp ứng, vội trong cơ thể hình thành một luồng gió mạnh, đem Phong Vân Vô Kị thổi ra theo đường miệng...