Phi Thăng Chi Hậu
Chương 488 : Bí mật của Đông Hải
Ngày đăng: 21:06 19/04/20
Tại Trung Ương ma sơn thuộc Ma giới.
Phía trên ma sơn đột nhiên nổi lên một làn sóng gợn. Hiện tượng dị thường này lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều Ma tộc Trung Ương ma sơn, từng gã ma tộc từ bốn phía hội tụ đến, tay cầm trường kích đen kịt, cảnh giác nhìn chằm chằm vào hố đen mở ra tại trung tâm làn sóng gợn.
"Xoẹt!"
Chỉ thấy một bóng đen mang theo tiếng rít từ trong hố đen kia bắn ra. Chúng ma đang định đánh chết kẻ đột nhiên xông vào này, nhưng khi nhìn kỹ lại, lập tức cực kỳ hoảng sợ:
- Chủ công!
Người đột nhiên xông vào kia không phải Đệ Nhất Phân Thần thì là ai?
Đệ Nhất Phân Thần lại không nghĩ nhiều như vậy, vừa mới chạy vào Ma giới cũng không hề ngừng lại, thừa dịp những thủ hạ này đang ngẩn người, thân hình liền hóa thành khói xanh qua lại trong hàng ngũ do chúng ma tạo thành, đồng thời tiện tay tung mấy chưởng đánh vào những ma tộc gần nhất.
"Ầm ầm ầm!"
Phàm những kẻ bị Đệ Nhất Phân Thần đánh trúng chỉ cảm thấy một luồng kình khí vô cùng sắc bén và ngưng tụ tràn vào thân thể, ngay cả tiếng kêu cũng không kịp phát ra, liền nổ tung thành một đống thịt vụn.
- A!
Những tiếng kinh hô vang lên bốn phía. Trông thấy những ma tộc bị Đệ Nhất Phân Thần đánh trúng đều nổ tung mà chết, mà bản thân lại không thể ra tay với đối phương, từng gã ma tộc lập tức kêu lớn thi nhau chạy trốn. Chỉ chốc lát sau, đông đảo ma tộc trước mặt Đệ Nhất Phân Thần đã không còn một ai.
Chúng ma tản đi, trước mặt Đệ Nhất Phân Thần lập tức trở nên rộng rãi sáng ngời. Nhìn lướt qua chung quanh, Phong Vân Vô Kỵ cũng không vội vàng, thân hình gập lại ổn định tại trong hư không.
Hai tay vẽ nên một vệt hư ảnh, hướng vào nhau tại trước ngực, Phong Vân Vô Kỵ dùng Hấp Tinh đại pháp đem ma khí còn sót lại trong cơ thể bị Xi Vưu đánh vào dẫn vào lòng bàn tay, sau đó hai mắt trợn trừng, trong mắt chợt lóe lên.
- Hây!
Hét lớn một tiếng, Phong Vân Vô Kỵ hóa thành một vệt cầu vồng màu đen từ trên không bắn ngược xuống. Khi còn cách mặt đất vài thước, vẫn giữa nguyên tư thế đầu dưới chân trên, tay phải như tia chớp vươn ra ấn vào trên mặt đất cứng rắn bên dưới, đồng thời điên cuồng vận chuyển Hấp Tinh đại pháp. Tất cả ma khí trong cơ thể xuyên qua bàn tay truyền vào trong lòng đất.
"Ầm ầm!"
Dùng nơi bàn tay Phong Vân Vô Kỵ ấn xuống làm trung tâm, một khe nứt to lớn kéo dài về hai bên, bên trong là ma khí nồng đậm mang theo vô số đá vụn bắn lên trời.
Phong Vân Vô Kỵ đánh ra một chưởng, lập tức bay ngược lên trời, giữa không trung gập lại hóa thành một đường cong lưu loát hạ xuống đỉnh Trung Ương ma sơn.
"Phụt!"
Hai chân vừa chạm đất, Phong Vân Vô Kỵ liền nhịn không được há mồm phun ra một ngụm máu bầm.Máu loãng vừa phun ra, hắn chỉ cảm thấy trở ngại trong lồng ngực liền biến mất, hô hấp bắt đầu tự nhiên.
"Rốp rốp!"
Phong Vân Vô Kỵ hoạt động hai tay một chút, lập tức từ xương sống đến đầu ngón tay phát ra những tiếng giòn giã như rang đậu.
"Phù!"
Phong Vân Vô Kỵ nhẹ nhàng thở ra một ngụm khí đục, khẽ vận chân khí, một đoàn ma nguyên liền lưu chuyển không ngừng giữa đan điền và tứ chi. Tiếng răng rắc giòn giã liên miên không dứt. Thương thế trong cơ thể đã mất đi bảy tám phần, gần như hoàn toàn khôi phục.
"Thực lực thật mạnh! Ma nguyên thật ngưng tụ! Kẻ này thật bá đạo!" - Phong Vân Vô Kỵ đứng trên vách núi nhìn xuống vết nứt to lớn không biết sâu bao nhiêu bên dưới, liên tiếp nói ba câu.
- Chủ nhân, đã xảy ra chuyện gì?
Cổ Liệt Nhĩ chạy đến nghênh đón, ân cần hỏi.
- Không có việc gì, các ngươi lui xuống đi! Hiện giờ Phản Hồn trên không khiến cho những ma hồn trong trời đất sống lại, các ngươi hãy trông coi cẩn thận, đừng để cho những cô hồn dã quỷ kia xâm nhập vào Trung Ương ma sơn!
Phong Vân Vô Kỵ thần sắc lạnh như băng, tay áo vung lên. Không vui nói.
Cổ Liệt Nhĩ hơi khựng lại, cúi đầu nói:
- Vâng thưa chủ nhân!
Dứt lời liền dẫn theo chúng ma thần bay đi. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Sau khi Cổ Liệt Nhĩ rời đi không lâu, lại một giọng nói khác truyền vào trong tai Phong Vân Vô Kỵ.
- Chủ công, đã xảy ra chuyện gì?
Phía sau lưng, Thái Huyền thân mặc giáp tiến lên một bước thấp giọng hỏi. Mọi người đều nghi hoặc, chỉ có ý là đoán ra một chút về nơi Phong Vân Vô Kỵ vừa mới đi:
- Chủ công đi đến Thái Cổ sao?
Phong Vân Vô Kỵ nhíu mày lại, sau khi phát hiện người hỏi là Thái Huyền, lông mày mới giãn ra. Bàn tay trái phất một cái tại đỉnh đầu, một lĩnh vực vô hình liền cuốn lấy hai người và mấy tên ma đầu Thái Cổ gần đó.
Xoay người lại, Phong Vân Vô Kỵ ánh mắt như điện đảo qua trên người chúng ma đầu Thái Cổ, sau đó dừng lại trên người Thái Huyền, trầm giọng nói:
- Ta gặp Xi Vưu.
Trong Đông Hải mênh mông , một nam tử toàn thân mặc áo giáp hình rồng màu xanh, tóc dài xõa xuống vai, khuôn mặt uy nghiêm khoanh chân ngồi trên mặt nước. Phía sau y là mười hai tên võ sĩ cầm kích có khí tức hùng hậu, trên người mặc áo giáp hình rồng giống nhau, xếp thành một hàng.
Trước người nam tử kia nổi lên từng vòng sóng gợn, một cánh tay chắc khỏe từ trung tâm sóng gợn thu về, bàn tay kéo theo một người, chính là Phong Vân Vô Kỵ.
Thanh Long hộ pháp nhìn Phong Vân Vô Kỵ một lát, sau đó đứng dậy, cao giọng nói:
- Không sai, đúng là người này!
Sau đó y liền kẹp lấy Phong Vân Vô Kỵ ngất đi, đột nhiên chìm xuống phía dưới, nơi đi đến sóng biển tự động tách sang hai bên. Mười hai tên Thanh Long võ sĩ cầm kích cũng bước nhanh theo sau, tiến vào trong nước.
Tại một khối huyền thiết vạn năm to lớn dưới đáy biển sâu gần vạn trượng, bên dưới ẩn giấu một hang động màu đen.
- Các ngươi hãy ở lại trấn thủ nơi này, ta đưa y vào trong!
Thanh Long hộ pháp quay người lại dặn dò mười hai tên võ sĩ cầm kích phía sau, sau đó bước vào trong hang động đen kịt kia.
- Vâng!
Mười hai tên võ sĩ cầm kích khí tức đều từ Thần cấp trở lên cúi người xuống, sau khi Thanh Long hộ pháp rời đi liền xoay người lại, đứng ở hai bên cửa động.
Một đường đi về phía trước, vô số phỉ thúy san hô màu xanh biếc trải rộng bên trong. Ánh sáng tỏa ra từ những di hài của san hô này mạ lên vách động một lớp màu xanh nhạt.
Cửa động mặc dù không lớn, nhưng trong động lại rất rộng. Càng đi vào bên trong quang cảnh càng trở nên sáng ngời. Hai bên vách động và trần động bắt đầu xuất hiện một ít dạ minh châu lớn khoảng bằng trứng ngỗng, những viện dạ minh châu này chiếu rọi khiến cho trong động sáng ngời.
Thông đạo rất dài, ước chừng có đến mấy trăm trượng. Mỗi khoảng cách năm trượng đều có một gã nam tử dựa vào vách động, nhắm mắt ngồi minh tưởng, khí tức trên người bọn họ lúc có lúc không giống như tảng đá.
Sau khi đi hơn trăm trượng, Thanh Long hộ pháp liền phóng qua một màn sáng màu xanh . Chỉ nghe một tiếng "bách" vang lên, màn sáng kia nổi lên từng vòng sóng gợn, trước mắt cũng theo đó trở nên sáng ngời.
Đây là một không gian rộng lớn, có núi có nước, có trời có trăng. Giữa những dãy núi, vô số Thanh Long võ sĩ khí tức đều từ Thần cấp trở lên ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhắm mắt tu luyện. Toàn bộ không gian to lớn đều tràn ngập một màu xanh.
Phía trên không gian này là một cái bóng xanh to lớn vắt ngang, chiếu xuống ngang qua toàn bộ không gian, bao trùm lấy chúng Thanh Long võ sĩ. Đó là một con rồng, vảy giáp hiện lên rõ ràng, giống như đang chìm vào ngủ say.
Gần như ngay khi bước vào không gian này. Phong Vân Vô Kỵ dần dần mở mắt ra. Một cảm giác mỏi mệt mãnh liệt dâng lên trong lòng, trong phảng phất, hắn dường như đã có một giấc mộng, một giấc mộng dài đằng đẵng. Tại trong mộng, hắn đã trở thành một Chủ Thần lạnh như băng, không có bất cứ cảm tình nào của nhân loại.
"Rốt cuộc ta làm sao vậy?" - Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đầu dần dần nhớ lại hình ảnh lúc trước: "Trong khoảnh khắc cuối cùng, hình như ra đã dùng ý niệm mô phỏng Chủ Thần."
Khi Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên hoàn toàn, tất cả tạp niệm trong đầu đều không còn, trong lòng chỉ còn lại một thanh âm vang dội: "Thanh Long! Thánh thú Thanh Long! Đó là thánh thú Thanh Long!"
Nhìn khắp thiên hạ, Phong Vân Vô Kỵ không thể tìm ra một sinh vật nào có hình thể khổng lồ như vậy, gây cho người ta một cảm giác tinh thần thuần khiết, đến nỗi nhịn không được muốn quỳ lạy xuống.
- Hoan nghênh ngươi tới đây, tộc nhân của ta!
Ngay khi linh hồn Phong Vân Vô Kỵ chấn động vì nhìn thấy bản thể của thánh thú Thanh Long, một giọng nói bình thản và già nua từ một bên truyền đến.
Phong Vân Vô Kỵ xoay người, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy trên một ngọn núi xanh không cao phía bên trái, sáu lão giả tóc trắng xám, trên người mặc chiến giáp cảy rồng đang ở xa xa nhìn hắn, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười:
- Trăm vạn năm trước, lần đầu tiên ngươi chần chừ ở ranh giới này, cuối cùng lại rời đi, đó là vô duyên. Trăm vạn năm sau, lại do chúng ta tự mình đưa ngươi đến, đó là duyên phận. Về phần duyên phận có thể đến đâu thì phải xem tạo hóa của ngươi.
Phong Vân Vô Kỵ nhìn lên trời một chút, lại nhìn sáu vị trưởng lão kia, trên mặt lộ ra thần sắc như chợt hiểu.
- Ngươi quả thật thiên tư thông minh. Không sai, đúng như ngươi suy nghĩ.
Từ phía xa, Thanh Long lão giả kia cười nói:
- Có điều hiện tại để chúng ta giúp ngươi một tay đi!
Lời vừa dứt, Phong Vân Vô Kỵ chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên trở nên mờ ảo. Sau khi cảm giác này qua đi, hắn phát hiện chẳng biết lúc nào mình đã xuất hiện tại trước người sáu vị trưởng lão kia.
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
……
Liên tiếp sáu bàn tay đánh vào trên người Phong Vân Vô Kỵ, sau đó chân khí mang theo khí tức của Thanh Long như sông biển tràn vào trong cơ thể hắn.
Trong vạn loại thần thú khắp thiên hạ, luận về tính bền dẻo của thân thể và sự cứng chắc của vảy giáp, không ai có thể vượt qua thánh thú Thanh Long.
Chân khí mãnh liệt tràn vào trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ, chữa trị thương thế trên thân thế do cường hành mô phỏng dao động linh hồn của Chủ Thần, đồng thời từng luồng khí tức Thanh Long ẩn chứa trong chân khí thấm vào trong linh hồn của hắn, chậm rãi tu bổ linh hồn.
Phong Vân Vô Kỵ hiểu ý, lập tức khoanh chân ngồi xuống, đồng thời dẫn dắt chân khí ẩn chứa khí tức của thánh thú Thanh Long này lưu chuyển trong người, tăng tốc độ khôi phục thân thể và nguyên thần.