Phi Thăng Chi Hậu

Chương 492 : Quyết định của Phong Vân Vô Kỵ

Ngày đăng: 21:06 19/04/20


- Vô Kỵ, ngươi có kế hoạch gì sao?



Bắc Hải trưởng lão trong lòng khẽ động, lập tức hỏi.



Phong Vân Vô Kỵ gật đầu:



- Thái Cổ tuyệt đối không thể hình thành cục diện thống nhất quá sớm, ít nhất đối với bên ngoài không thể chỉ có một tiếng nói chung. "Thái Cổ hiệp nghị" đối với ta tộc vô cùng bất lợi. Nếu như ta cai quản Thánh điện, thống nhất Thái Cổ, vậy thì người thực thi "Thái Cổ hiệp nghị" tại Thái Cổ cũng trở thành ta. Dưới tình huống này, Ma Giới hoàn toàn có thể dùng "Thái Cổ hiệp nghị" để chèn ép chúng ta, đề xuất một số yêu cầu bất hợp lý, chẳng hạn như tạm thời gia tăng số lượng tộc nhân phái đến Ma Giới, nếu không đồng ý thì sẽ dẫn đại quân tiến vào Thái Cổ.



- Khi cục diện thống nhất hình thành, nếu bọn chúng sẽ đề xuất yêu cầu này, mặc dù là ta là người cai quản, nhưng vì đại cục của nhân tộc có lẽ các ngươi cũng sẽ bức ta đáp ứng yêu cầu này. Các vị hãy bình tĩnh xem xét những lời ta nói đúng hay sai.



Bắc Hải đại trưởng lão suy nghĩ một lát, gật đầu nói:



- Không sai. Khi mà chúng ta còn chưa chuẩn bị kỹ càng, tuyệt đối không nên khai chiến với Ma Giới. Chỉ khi nào tình thế bức thiết mới phải hành động. Vô Kỵ, ngươi là…



- Đúng vậy, luôn cần phải có vài người để bị nguyền rủa. Nếu bọn chúng nhắc đến chuyện Thái Cổ phái tộc nhân đến Ma Giới, chúng ta là hoàn toàn có thể uy hiếp lại bọn chúng ở một mặt khác, chẳng hạn như cướp những tộc nhân ở Ma Giới về. Còn nếu như cướp không được, chúng ta hoàn toàn có thể trực tiếp phá vỡ không gian, đến khu vực của hắn giết chóc một phen. Ma Đế Hoàng dù được xưng là mạnh nhất trong mười ba vương triều, nhưng nếu bị tổn thất quá nặng, ta nghĩ những vương triều đại đế khác sẽ rất tình nguyện thay thế hắn. Dưới tình huống này, cho dù hắn có cuồng vọng đến mấy cũng phải suy nghĩ cẩn thận.



Phong Vân Vô Kỵ dùng ngón trỏ tay phải vẽ một vòng trong hư không, nói một cách kiên định:



- Thái Cổ cần một dòng nước loạn, một thế lực không bị khống chế, làm việc không theo quy tắc. Thế lực này có thể đi làm rất nhiều chuyện mà Thánh điện và cao tầng không thể làm. Một thế lực không bị bất cứ thế lực nào khác kiềm chế, mới có thể ngăn được ma tộc trong tình hình hiện tại.



- Thế lực này không thể quá yếu, nếu yếu thì không đủ tạo thành uy hiếp đối với Ma Giới sau lưng Ma Đế Hoàng; cũng không thể quá mạnh mẽ, bởi vì quá mạnh sẽ không khống chế được. Ít nhất nhóm triều thánh giả của Bắc Hải không nên xuất hiện tại Ma Giới. Hơn nữa còn phải có một lý do hợp lýcho chuyện này. Tại Đao Vực ta đã gieo những mầm mống ban đầu, khiến cho Ma Đế Hoàng có ảo giác sai lầm rằng ta là một người cuồng vọng tham quyền, không muốn bị Thánh điện khống chế. Phía sau chỉ cần Thánh điện và chư vị trưởng lão phối hợp một chút là được.



Hai mươi bốn vị trưởng lão nhìn nhau, một vài trưởng lão trên mặt cũng lộ ra vẻ suy tư:



- Vô Kỵ, những điều ngươi nói không hẳn là không có đạo lý. Nhưng trong sự cai quản của Thánh điện lại xuất hiện một thế lực không phục tùng Thánh điện, điều này liệu có gượng ép quá không? Ma tộc chưa chắc là sẽ tin. Hơn nữa nếu bọn chúng yêu cầu Thánh điện đối phó với thế lực này thì ngươi sẽ làm sao? Chẳng lẽ cuộc chiến thần ma còn chưa bắt đầu, nhân tộc chúng ta đã nội chiến một phen?



- Tin thì sao? Không tin thì sao? Chúng ta không cần ma tộc tin tưởng, chúng ta chỉ cần một cái cớ mà thôi. Hoài nghi cũng chỉ là hoài nghi, chỉ cần bề ngoài bọn chúng không tìm ra sơ hở nào thì cũng không thể nói gì được. Về phần nếu như bọn chúng đề xuất để chúng ta tự giết lẫn nhau, hừ, chẳng lẽ chúng ta không thể làm giả sao? Chỉ cần Thánh điện xuất binh chinh phạt vài lần cho có lệ, sau đó thất bại rồi tuyên bố kết thúc là được.



- Như vậy có hơi lộ liễu quá không? Nếu với lực lượng của Thái Cổ mà còn không dẹp loạn nổi bên trong, e rằng rất khó làm cho người ta tin phục.



- Như vậy cũng không sao, nhiều nhất chỉ khiến cho ma tộc nói cao tầng của Thái Cổ ta kém cỏi mà thôi. Chỉ cần bọn chúng không có cớ, rất khó tùy tiện đánh vào Thái Cổ. Đồng thời một thế lực không bị Thánh điện quản lý cũng hoàn toàn có tác dụng trấn áp. Cuộc chiến thần ma đã qua rất lâu, rất nhiều người thậm chí ngay cả ma tộc có hình dạng gì cũng không biết. Có câu "biết người biết ta, trăm trận trăm thắng", chúng ta vẫn còn một khoảng thời gian, trước khi Cửu Tinh liên châu thành hình có thể nhờ thực chiến để giúp những chiến sĩ của tộc ta hiểu rõ phương thức chiến đấu của ma tộc.



Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi nói. Ý nghĩ này không là lần đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn. Kiếm Vực có hơn mười vạn Hoàng Kim giáp sĩ của, kể cả những chiến sĩ Kiếm Các. Từ trước đến giờ hắn đều cố gắng đưa hình thức của Hoàng Kim giáp sĩ vào hàng ngũ chiến sĩ Kiếm Các.



Hoàng Kim Giáp Sĩ vốn là binh sĩ ở hạ giới, rất nhiều người sau khi phi thăng vẫn giữ nguyên hình thức của quân đội, mà cái cần có trong chiến tranh chính là phương thức tác chiến của quân đội.



"Thực chiến là phương pháp tốt nhất để rèn luyện bọn họ. Trong tương lai ta sẽ đưa từng nhóm Hoàng Kim giáp sĩ đến Ma Giới, để bọn họ trải nghiệm phương thức giao chiến với ma tộc. Sau đó sẽ đưa hình thức quân đội này cùng với phương pháp tác chiến phổ biến khắp toàn Thái Cổ. Dùng phương thức tác chiến của quân đội, phối hợp với những trận pháp công kích, hoàn toàn có thể đạt được hiệu quả bất ngờ. Nếu như làm tốt, hoàn toàn có thể dùng chiến thuật biển người tiêu diệt một số tuyệt thế cường giả." - Phong Vân Vô Kỵ nhớ lại kế hoạch đã suy nghĩ trước đây, mặc dù chỉ là hình thức ban đầu, nhưng chỉ cần thêm chút thời gian tiến hành chỉnh sửa sẽ có thể thành hình.



Nghĩ như vậy, Phong Vân Vô Kỵ lâm vào trầm tư: "Chắc là có thể mượn trận pháp của pháp tu… phối hợp với lĩnh vực tác chiến, hẳn sẽ có hiệu quả không tưởng tượng được…"



Trông thấy ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ nhìn chằm chằm vào một điểm trên mặt tuyết, nhưng tinh thần cũng tập trung vào điểm kia, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vẻ suy tư, chúng trưởng lão biết hắn đang suy nghĩ vấn đề gì đó, cũng không quấy rầy. Nguồn: https://truyenfull.vn
Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi đi tới, năm ngón tay phải mở ra. Thân thể Ngạo Hàn Yên liền như lò xo từ mặt đất bắn lên, cách bàn tay Phong Vân Vô Kỵ vài thước liền lơ lửng giữa hư không.



- Chư vị trưởng lão! Ngạo Hàn Yên cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần phải thời gian để lĩnh ngộ mà thôi. À, ta sẽ mang cô ấy đi, tại Kiếm Vực ta có thể bảo vệ cô ấy.



Phong Vân Vô Kỵ cũng không để ý tới nam tử có thân phận là thiếu tộc trưởng Viêm tộc kia, ngược lại nói với một đám Bắc Hải trưởng lão.



- Ừm.



Bắc Hải trưởng lão gật đầu, nhanh chóng liếc qua Phượng Phi, hình như ngại điều gì đó, cuối cùng muốn nói lại thôi:



- Đi thôi!



Phong Vân Vô Kỵ cũng không khách sáo, một chưởng hút lấy thân thể Ngạo Hàn Yên, sau đó hóa thành một luồng sáng bay đi, trong nháy mắt đã biến mất giữa trời đất mênh mông.



- Sao muội lại không cho ta nói? Hừ, muội thích hắn đúng không? Nhưng hắn lại chẳng thèm ngó ngàng gì đến muội. Huyết mạch của Chí Tôn từ khi nào lại bị hạ thấp đến vậy?



Thiếu tộc trưởng Viêm tộc không vui nói.



- Đừng nói nữa!



Phượng Phi ngắt lời, đôi mắt đẹp xuyên qua gió tuyết như nức rèm bên ngoài cửa nhìn về hướng Phong Vân Vô Kỵ biến mất, lẩm bẩm nói:



- Ta chỉ là không muốn hắn xem thường ta…



Phong Vân Vô Kỵ dùng chân khí hút lấy thân thể Ngạo Hàn Yên bay về hướng Kiếm Vực, giữa đường giống như nhớ tới gì đó, bỗng nhiên chuyển hướng bay về phía Đao Vực.



Còn chưa tới gần, Phong Vân Vô Kỵ đã cảm nhận được một đoàn khí tức bi thương phả vào mặt.



Phong Vân Vô Kỵ tay áo phất phơ, từ không trung nhẹ nhàng đáp xuống. Ngạo Hàn Yên cũng lơ lửng bên cạnh hắn.



Tại vị trí của Cửu Châu tế đàn, chín chiếc đỉnh cổ đã không cánh mà bay, chỉ còn lại một thanh chiến đao trắng phau phau cắm nghiêng vào trong bùn đất thật sâu, tại vị trí chuôi đao có treo một chiếc vòng tay chạm rỗng màu vàng kim óng ánh. Ở chung quanh là một vòng chiến đao chằng chịt giống như triều bái cắm trên mặt đất, chuôi đao ngay ngắn hướng ra phía ngoài.



Phong Vân Vô Kỵ vừa liền nhận ra chiến đao chính giữa kia chính là bội đao của Chiến Đế, còn một vòng chiến đao chung quanh bội đao của đám chiến tướng Chiến tộc.



- Đao còn người còn, đao mất người mất…



Phong Vân Vô Kỵ buồn như mất mát. Đưa mắt nhìn lại, toàn bộ Đao vực là vô số đệ tử Chiến tộc trên trán thắt vải trắng, mặt hướng về phía chiến đao còn lại sau khi Chiến Đế tiêu tan, quỳ rạp trên mặt đất, trước người cắm chiến đao của mình, thân thể không nhúc nhích như đã biến thành đá.



Gió lớn gào thét. Cả Đao vực vang lên tiếng khăn trắng dài phất phơ trong gió. Ngẩng đầu nhìn lên trời, vô số giấy hương vụn màu trắng càng không ngừng bay lả tả.