Phi Thăng Chi Hậu

Chương 497 : Sự quật khởi của vương triều Trung Ương

Ngày đăng: 21:06 19/04/20


"Người này không thể lưu lại! Ta sẽ lập tức thông báo cho phụ hoàng, để người phái cao thủ tiêu diệt hắn." - Sau khi Bổn Tôn rời đi, An Đức Liệt cuối cùng khôi phục tinh thần lại, tức giận nói.



"Ngươi đang đùa sao? Cường giả mà cả một Hắc Ám Quân Chủ như ngươi cũng không đối phó được, tên phụ hoàng đó liệu có thể mạnh hơn bao nhiêu so với ngươi?" - Linh hồn tà ác kia cười lạnh nói: "Cho dù xuất động toàn lực thì sao? Ngươi cho rằng đối phương là một kẻ ngu chỉ biết đứng yên một chỗ à? Với thực lực của hắn, nếu muốn chạy trốn thì ai có thể ngăn cản được?"



An Đức Liệt im lặng không nói, một lúc sau đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ hung ác: "Cũng chưa chắc. Chỉ cần trước đó ta chuẩn bị thật tốt, niệm xong chú ngữ mượn thần lực, đến khi gặp hắn mới ra tay, chưa chắc đã không có cơ hội. Hơn nữa với đông đảo cao thủ vương triều, hẳn là có thể khiến hắn trọng thương."



"Hừ, ngươi giận đến mức đầu óc hồ đồ rồi sao? Nếu như hắn không nắm giữ thời gian quy tắc thì chiêu này của ngươi may ra còn được. Đừng nói là ngươi, ngay cả ta đối mặt với kẻ này cũng không có một chút cơ hội thắng nào. Thời gian quy tắc, ngay cả Chủ Thần cũng không nắm giữ được, nhưng kẻ này lại có thể, ngươi có hiểu ý nghĩa của nó không?"



"Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy? Tại sao? Tại sao hắn không có hình dáng khác, lại mang khuôn mặt của tên nhân loại ti tiện kia?" - An Đức Liệt nghiến răng nghiến lợi, gân xanh trên mặt nổi lên từng đường, dáng vẻ vô cùng đáng sợ.



"Rắc rắc!"



An Đức Liệt nắm chặt hai tay, tiếng giòn như đậu nổ không dứt bên tai.



"Ngươi cũng không nên nản chí! Chỉ cần ngươi dựa theo chỉ dẫn của ta, thu thập hoàn chỉnh tấm da dê, ngươi sẽ có thu hoạch rất lớn. Ít nhất, muốn giết kẻ này cũng không phải là không thể!" - Linh hồn tà ác kia âm trầm nói.



An Đức Liệt nghe vậy không hề vui mừng chút nào, ngược lại trên mặt càng âm trầm: "Ngươi rốt cuộc còn che giấu bao nhiêu bí mật nữa?"



"Ngươi đừng hỏi nữa! Có nhiều thứ ngay cả chính ta cũng không rõ. Đây chỉ là một loại bản năng, đã có sẵn từ khi mới sinh ra. Ta chỉ dựa theo bản năng này để làm tất cả mọi chuyện. Chuyện mà cả ta cũng không rõ, làm sao nói cho ngươi biết được?" - Linh hồn tà ác kia bất đắc dĩ nói: "Ấy… hắn lại không rời khỏi?"



Trong tẩm điện lập tức yên lặng, một ý niệm đồng thời hiện lên trong đầu linh hồn tà ác và nhị hoàng tử An Đức Liệt: "Hắn rốt cuộc muốn làm gì?"



"An Đức Liệt, hiện giờ e rằng không cần ngươi thông báo phụ hoàng của ngươi nữa…" - Linh hồn tà ác thở dài nói.



"Hướng đó… hình như là… tẩm cung… của phụ hoàng…" - Sắc mặt An Đức Liệt trở nên cực kỳ khó coi. Linh hồn tà ác ở sâu trong linh hồn kia cũng không lên tiếng.



Trong lúc An Đức Liệt đang do dự có nên ra tay hay không, Bổn Tôn đã chọn tòa cung điện lớn nhất và hoa lệ nhất trong không gian này để làm nơi nghỉ chân tạm thời, nghiên cứu thần lực vừa thu được.



- Kẻ nào đó? Đứng lại!



Trong không gian của vương triều Ma Đế Hoàng, trên bậc thang của đại điện nằm ở trung tâm vương triều, mấy tên thi vệ mặc giáp vảy, tay cầm trường kích, thân cao hơn hai trượng, gương mặt có chút thô lỗ lập tức giơ ngang trường kích, từ phía xa quát lạnh.



Bổn Tôn hờ hững nhìn hai kẻ này một cái, cũng không trả lời, bước chân vẫn không nhanh không chậm đi về phía đại điện to lớn kia.



- To gan!



Hai tên thị vệ giận dữ quát lớn một tiếng, từ trên cầu thang mấy ngàn bậc nhảy xuống, trường kích trong tay xoay tròn, thân kích tỏa ra những luồng ma khí như sương khói, mang theo tiếng rít đâm về phía Bổn Tôn.



"Cheng!"



Hai thanh trường kích giao nhau ở sau đầu Bổn Tôn, mũi kích va chạm với nhau bắn ra những đốm lửa sáng ngời. Hai tên thị vệ kinh hô một tiếng, lập tức đánh tay vào nhau để tách người ra. Khi bọn chúng muốn quay người công kích, lại phát hiện những thị vệ tuần tra chung quanh đại điện đã sớm tụ tập lại, từ những phương hướng khác nhau tấn công người xa lạ mặc áo bào trắng đột nhiên xâm nhập này. Thế nhưng vũ khí trong tay bọn chúng toàn bộ đều đánh hụt vào phía sau.



Trong khoảnh khắc hai gã ma quay người, nhân loại thần bí mặc áo bào trắng kia đã vẽ nên một dãy tàn ảnh chui vào trong đại điện âm u lạnh lẽo.



Khi Bổn Tôn bước vào đại điện hoàn toàn làm bằng kim loại đen, đông đảo cao thủ vương triều mặc chiến giáp đứng ở hai bên đều nhìn hắn, vô số luồng ma thức trong nháy mắt tập trung vào kẻ lạ mặt đột nhiên xâm nhập này.



Một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị từ bên trên truyền xuống:



- Phong Vân Vô Kỵ, ngươi thật to gan, vừa mới giao thủ, bây giờ lại ngươi lại dám bước vào trong cung điện của trẫm! Người đâu…



Khác với An Đức Liệt, khi Bổn Tôn ngẩng đầu lên, bên dưới mái tóc dài lộ ra đôi mắt màu trắng bạc lạnh băng vô tình, Ma Đế Hoàng liền phát giác có chỗ không đúng:



- Ngươi không phải Phong Vân Vô Kỵ! Ngươi rốt cuộc là ai?



Bổn Tôn không hề để ý đến đám quần thần trong điện, liền đi thẳng đến đều cuối của tòa đại điện bằng kim loại đen dài mấy trăm trượng.



Có đám quần thần ở đây, Ma Đế Hoàng cảm thấy vô cùng mất mặt, liền hừ lạnh một tiếng:



- Trước mặt trẫm mà dám làm càn! Hừ, cho dù như ngươi có là đỉnh cấp yêu ma, trẫm cũng muốn ngươi tan thành tro bụi!



Giọng nói vừa dứt, tay phải của hắn đang giơ lên đột nhiên hạ xuống.



"Bùng!"



Hư không chấn động. Theo ma khí cuồn cuộn, vô số ma công ma quyết đồng thời phát động, hai bên đại điện vang lên những tiếng quát lớn.



- Vạn Thú Phệ Hồn quyết!



Một gã Thiên Ma Thần bỗng nhiên vọt lên, vuốt sắc như chim ưng mở ra. Chợt nghe một tiếng mãnh thú gầm thét, giữa lòng bàn tay bắn ra một đoàn ma khí, dáng vẻ dữ tợn như hung thú từ giữa không trung bắn về phía Bổn Tôn ở đầu cuối đại điện.



- Tu La Huyết Ngục!



Ở hàng thứ ba bên trái Ma Đế Hoàng, một gã đại hán cao lớn xoay bàn tay vỗ một cái. Trong tiếng áo giáp rung động, một đoàn sương đỏ chói mắt hiện lên trên bàn tay của hắn. Tên đại tướng quân ma tộc kia vung tay một cái, đoàn sương đỏ liền rít lên, hóa thành một luồng sáng như sao băng màu đỏ từ trên đại điện đánh về phía Bổn Tôn.



- Chết đi!



Bên trái Ma Đế Hoàng, một tên yêu ma cường đại thân cao hơn hai trượng trong mắt lóe lên một sáng lạnh, năm ngón tay thô dày niết lại. Tiếng hư không rạn vỡ vang lên, cách Bổn Tôn khoảng hai mươi bước bỗng xuất hiện một vòng vết nứt không gian. Trong nháy mắt Bổn Tôn đã bị ngăn cách trong một phiến không gian, sau đó dưới tác dụng một loại ma khí bá đạo, toàn bộ không gian bắt đầu sụp lõm vào bên trong.



Cặp mắt màu trắng bạc của Bổn Tôn bỗng nhiên sáng ngời, dường như chậm nhưng lại cực nhanh quét qua đại điện một vòng.



"Bùng!"



Một ống tay áo màu trắng nhẵn bóng phản chiếu rõ ràng trong mắt của đám quần thần trong điện, một bàn tay trắng như ngọc chậm rãi từ dưới tay áo vươn ra. Các cường giả đỉnh cấp của vương triều Ma Đế Hoàng đều hoảng sợ phát hiện, công kích do mình phát ra cũng đang "chậm rãi" tiến đến gần kẻ xâm nhập có hình dáng nhân loại này.



Khi năm ngón tay của Bổn Tôn hoàn toàn mở ra, toàn bộ mọi người kể cả Ma Đế Hoàng đều phát hiện bản thân không thể nhúc nhích được, lập tức sợ hãi.



Tất cả cao thủ vừa ra tay với Bổn Tôn đều kinh ngạc nhìn công kích của mình đang bắn ngược trở về với tốc độ vô cùng chậm rãi, đồng thời bản thân cũng giống như bị người khống chế, cánh tay từ từ thu trở về.



"Bình! Bình! Bình!"



Năm ngón tay Bổn Tôn gập lại, sau đó búng ra. Vô số bóng người từ trong đại điện bắn ra, hóa thành từng dòng ảnh, dọc theo bốn con đường thông đến đại điện bay ra ngoài.



Trong nháy mắt cả đại điện chỉ còn lại Ma Đế Hoàng vốn để cho thủ hạ ra tay, còn mình thì ngồi yên, cùng với mấy tên đại tướng quân của vương triều vừa thi triển cấm chế hư không, để tránh cho đại điện bị ma khí làm chấn động nổ tung.



- Thời gian… thời gian… quy tắc…



Ma Đế Hoàng ngồi ngay ngắn ở bảo tọa trên đại điện, bàn tay đặt lên hai bên thành ghế làm bằng ngọc đen run rẩy kịch liệt, môi mấp máy, lẩm bẩm những tiếng chỉ mình hắn mới có thể nghe rõ.



Trong đại điện, vài tên cường giả của vương triều vì sử dụng cấm chế hư không nên cũng không trực tiếp tham gia đối phó với Bổn Tôn, lúc này sắc mặt trắng bệch nhìn Bổn Tôn từng bước đi đến đầu cuối đại điện, hai vai run rẩy kịch liệt như đang đấu tranh trong nội tâm.



- Ha!



Cuối cùng, vài tên Thiên Ma Thần còn lại trong đại điện quát lớn một tiếng, vẽ nên một vệt hư ảnh đánh về phíag Bổn Tôn.



- Lui ra!



Ma Đế Hoàng bỗng trầm giọng quát. Kẻ đột nhiên xông vào này đã đạt đến cảnh giới "khống chế thời gian", những thuộc hạ này vốn không thể chống lại được. Đừng nói đến bọn chúng, ngay cả chính mình cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.



Ma Đế Hoàng lên tiếng ngăn cản vẫn chậm một chút. Chỉ nghe mấy tiếng "bình bình" vang lên, lại có vài bóng người đụng vỡ vách tường sắt thép, kêu rên mấy tiếng bay ra bên ngoài.



Cường giả của vương triều liên tiếp bay ra ngoài, biến động này đã sớm làm kinh động toàn bộ vương triều. Vô số bóng ma từ bống phương hội tụ, từng đoàn bao vây cả đại điện của vương triều, nhưng Ma Đế Hoàng chưa hạ lệnh nên không ai dám tự tiện xông vào.



- Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?



Ma Đế Hoàng bình tĩnh nói.



Bổn Tôn vẫn không hề để ý tới tên cường giả chấn nhiếp một phương này, chỉ chậm rãi bước về phía trước. Cuối cùng trong ánh mắt kinh ngạc và khó hiểu Ma Đế Hoàng, Bổn Tôn bỗng khoanh chân ngồi xuống trong đại điện, hai mắt khép lại, không nói cũng không cử động.



Ánh mắt nhìn chăm chú vào Bổn Tôn, sắc mặt Ma Đế Hoàng không ngừng biến ảo, lúc thì tái nhợt lúc thì lại xanh mét, hai tay đặt lên thành bảo tọa cũng có lúc nắm lại thành quyền, có lúc lại giãn ra.



"Ai, bỏ đi!" - Cũng không biết trải qua bao lâu, Ma Đế Hoàng bỗng ngẩng đầu nhìn về phía đồ án ma thần màu vàng tối trên đỉnh điện, thở dài một tiếng. Từng vòng gợn sóng màu đen nổi lên sau người, thân thể cao lớn của Ma Đế Hoàng dần dần biến mất trong sương đen, chỉ còn lại tiếng thở dài bất đắc dĩ quanh quẩn trong đại điện.



Ma Đế Hoàng đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, với kinh nghiệm của hắn dĩ nhiên biết rõ quy tắc huyền diệu nhất và khó lường nhất chính thời gian quy tắc. Công kích có cường đại đến mấy, đối mặt với loại cao thủ nắm giữ thời gian tĩnh chỉ và thời gian nghịch lưu, cũng giống như một tấm giấy mỏng đụng vào là rách.



Sự huyền diệu của thời gian, ngay cả Chủ Thần cũng không thể khống chế, nhưng hôm nay trong đại điện của mình lại đột nhiên xuất hiện một cường giả như vậy.



Ma Đế Hoàng cũng không biết đây là phúc là họa.



- Người đâu, chuẩn bị hắc ám tế tự!



Giọng nói của Ma Đế Hoàng vang vọng khắp cả vương triều.



oOo
A Long Tác giống như đã hoàn toàn biến mất, hoặc là trốn ở một chỗ nào đó nhìn lén, nghe được lời của Phong Vân Vô Kỵ cũng không lên tiếng phản đối hay tán thành.



- Đây là cơ hội đầu tiên.



Sự thờ ơ của A Long Tác cũng không khiến cho tâm tình Phong Vân Vô Kỵ dao động, hai tay giơ lên trước người. Tám quả cầu sấm sét màu đen lớn khoảng bằng quả bóng rổ lẳng lặng nổi ở trung ương lĩnh vực chung quanh hắn, đối diện với tám hướng khác nhau.



- Đi!



"Ầm ầm!"



Tám quả cầu sấm sét bắn ra, phân làm tám hướng bay đi, chui vào trong đám quân đoàn phía sau những tấm khiên kia. Một lúc lâu sau tiếng nổ mới ngừng, nhưng vách chắn hình cầu chung quanh Phong Vân Vô Kỵ do những tấm khiên kia tạo thành không hề giãn ra, vẫn như trước thu hẹp lại vào phía trong. Tám quả cầu sấm sét kia giống như không gây nên bất cứ ảnh hưởng nào.



- Đừng phí sức nữa! Trong Thâm Uyên lĩnh vực của ta, tất cả chiến sĩ của quân đoàn Thâm Uyên đều có khả năng bất tử. Cho dù ngươi đánh tan bọn họ thành mảnh vụn, bọn họ cũng có thể trong nháy mắt khôi phục lại như ban đầu. Hà hà, đây gọi là "thiên đường có đường các ngươi không đi, vực sâu không cửa các ngươi lại nhảy vào". Không biết ta đã giết chết bao nhiêu kẻ tự xưng là cường giả như các ngươi rồi.



A Long Tác cuối cùng không nhịn được lên tiếng.



Phong Vân Vô Kỵ không hề dao động, chậm rãi đứng dậy, hờ hững nhìn lướt qua quân đoàn Thâm Uyên chỉ cách mình hơn ba mươi trượng. Mặc dù không biết khi khối cầu do những tấm khiên này tạo thành đến gần mình sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng hắn vân không hề sợ hãi.



- Cơ hội thứ hai.



Phong Vân Vô Kỵ vươn tay phải ra, ma khí mãnh liệt hội tụ trong tay, hóa thành một thanh đao màu đen hẹp dài, trong đầu nhanh chóng hiện lên tâm pháp của Kiếp Ma Đạo.



Năm ngón tay siết lại, thanh đao đen hẹp dài múa vài đường đơn giản giữa không trung, sau đó một đao chém xuống. Vô số luồng khí sắc bén bắn về bốn phía. Đây chính là chiêu thứ nhất của Kiếp Ma Đạo, Quần Ma Loạn Vũ.



"Bình!"



Lần này Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy rõ ràng, dưới Kiếp Ma đao, mỗi luồng đao khí đều ít nhất xé tan hàng ngàn chiến sĩ quân đoàn Thâm Uyên, nhưng không đến hai lần hít thở, thân thể của những chiến sĩ quân đoàn Thâm Uyên này lại nhanh chóng hợp làm một.



- Thế nào? Ha ha ha… có phải cảm thấy rất tuyệt vọng không? Vương triều Trung Ương gì chứ, lại còn vương triều đại đế! Ta thích nhất là thưởng thức vẻ mặt trước khi chết của đám người tham lam các ngươi.



Tiếng cười điên cuồng của A Long Tác vang vọng khắp cả lĩnh vực:



- Ta là ai hả? Ta là ma vương vực sâu A Long Tác, làm sao có thể thần phục những tên tham lam lại không có thực lực như các ngươi! Hừ, phàm những kẻ bước vào vực sâu, giết không cần hỏi!



Khi khối cầu dày do quân đoàn Thâm Uyên dùng tấm khiên tạo thành cách Phong Vân Vô Kỵ chưa đến mười lăm trượng, biến hóa đột nhiên xảy ra, cả không gian như bị chia thành từng khối, vô số vết nứt không gian càng lúc càng nhiều, tất cả đều tập trung vào Phong Vân Vô Kỵ giữa không gian.



"Băng băng băng!"



Thanh âm như sắt thép vỡ tan quan quẩn trong không gian vực sâu, một lực lượng quỷ dị không biết từ đâu thấm vào trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ, từ bên trong trực tiếp phá hủy thân thể của hắn.



- Sao lại như vậy? Tên này lại không hề hấn gì, chẳng lẽ thân thể của hắn còn cường đại hơn ác ma vực sâu chúng ta?



Những tiếng kinh hô vang lên từ phía sau lớp khiên đen:



- Tăng thêm tốc độ!



Toàn bộ "khiên cầu" bỗng xoay tròn thật nhanh, không gian ở giữa Thâm Uyên lĩnh vực nhanh chóng sụp đổ vào phía trong, cả không gian bắt đầu tan vỡ. Dưới tác dụng của một loại quy tắc đặc biệt, toàn bộ trong lực của nước biển vực sâu đều tập trung vào một điểm, chính là vị trí của Phong Vân Vô Kỵ.



Cuối cùng cả không gian đều chìm vào bóng tối, không gian sụp đổ chôn vùi thân thể Phong Vân Vô Kỵ.



Dù là quân đoàn Thâm Uyên hay là A Long Tác, hiển nhiên đều đã đánh giá thấp cường độ thân thể của Phong Vân Vô Kỵ. Nhận được sự chúc phúc của Chủ Thần, lại được tinh hoa của nước Trọc Thế ma trì trong luyện ngục tôi luyện, thân thể của Phong Vân Vô Kỵ đã cường hãn đến mức biến thái.



"Bình!"



Sau khi thân hình Phong Vân Vô Kỵ bị bóng tối phía sau không gian tan vỡ chôn vùi không lâu, một bàn chân to lớn bọc giáp sắt bống xuất hiện từ trong không gian đen kịt, sau đó một lực lượng hùng hậu chi phối toàn bộ không gian sụp đổ, vô số mảnh vỡ xoay chuyển, lại dính liền làm một.



- A Long Tác, ngươi khiến cho ta quá thất vọng!



Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng bước ra từ trong không gian sụp đổ. Áp lực của nước biển cả vực sâu vẫn tập trung trên hai vai, nhưng Phong Vân Vô Kỵ vẫn ung dung, không hề có dấu hiệu như đang cố sức.



Áo choàng sau người rũ xuống, hai tay Phong Vân Vô Kỵ trên dưới dướng vào, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng:



- Hấp Tinh đại pháp!



Từng chiến sĩ vực sâu trong Thâm Uyên lĩnh vực kinh hãi nhìn Phong Vân Vô Kỵ, hai tay nắm chặt lấy cổ họng, lồng ngực nhấp nhô kịch liệt như sắp nổ tung.



"Ầm ầm ầm!"



Quân đoàn Thâm Uyên đầy trời lần lượt nổ tung, chiến giáp ào ào rơi xuống phát ra tiếng kim thiết giòn vang.



"Rắc rắc!"



Một tiếng rạn nứt lớn vang lên từ phía trên. Năng lượng bên trong Thâm Uyên lĩnh vực bị Phong Vân Vô Kỵ dùng Hấp Tinh đại pháp hút vào trong cơ thể. Dưới tác dụng của Hấp Tinh đại pháp tầng thứ chín, năng lượng khổng lồ bên trong lĩnh vực không được A Long Tác bổ sung kịp thời, liền bị Phong Vân Vô Kỵ hút sạch hơn phân nửa, lĩnh vực không thể duy trì bắt đầu sụp đổ.



- A Long Tác! Ta đã nói là sẽ cho ngươi ba cơ hội… ngươi đã lãng phí rồi.



Thâm Uyên lĩnh vực vỡ tan. Phong Vân Vô Kỵ nghiêng người đứng giữa hư không, một tay nắm vào trên trán A Long Tác.



Trên tay A Long Tác còn đang ngưng tụ một quả cầu sấm sét màu đen, nhưng trên trán đã là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, khuôn mặt như sắt đen hiện lên vẻ sợ hãi, sự cuồng vọng và tự tin trước đó đã không còn sót lại chút nào.



Cho dù thân thể hai người chênh lệch rất lớn, nhưng khi A Long Tác bị Phong Vân Vô Kỵ nắm vào trán, ma nguyên trong cơ thể đột nhiên mất đi khống chế, kéo theo một nửa thân thể cũng hoàn toàn tê liệt khiến cho hắn vô cùng kinh hãi.



- Chủ công, chủ công… Tôi nguyện ý thần phục! Tôi nguyện ý thần phục!



A Long Tác nói với giọng không rõ, lần đầu tiên hắn cảm thấy lưỡi của mình chẳng có tác dụng gì.



Phong Vân Vô Kỵ chán ghét nhíu mày:



- Cho ta một lý do không giết ngươi!



Mồ hôi lạnh trên trán A Long Tác càng nhiều hơn, cả khuôn mặt như sắt đen đều co giật, tứ chi mềm nhũn, liền quỳ xuống:



- Chủ công, chủ công… Ta có, ta có quân đoàn Thâm Uyên, có thể giúp chủ công một tay!



- Một mình ta cũng có thể tiêu diệt các ngươi, cần các ngươi làm gì?



Lời nói của A Long Tác vốn đã lên đến cổ họng lại giống như bị một khối sắt đè xuống, không thể nào thốt ra khỏi miệng.



Thật lâu sau, A Long Tác cuối cùng tuyệt vọng cúi đầu xuống:



- Chủ công, ta có thể lập lời thề máu, vĩnh viễn làm nô bộc!



A Long Tác đã đưa ra quân bài cuối cùng, nhưng trong lòng hắn cũng không có hi vọng.



"Mà thôi, hiện giờ đang rất gấp, không có thời gian để tìm thuộc hạ khác nữa… Quân đoàn Thâm Uyên xét tổng thể thực lực cũng không tệ, có điều khi đối mặt với một đối thủ quá mạnh mẽ, tác chiến tập đoàn rất khó phát huy tác dụng. Có lẽ Thâm Uyên lĩnh vực kia chính là phương pháp mà A Long Tác chuyên dùng để đối phó với một kẻ xâm nhập có thực lực cường đại." - Trong đầu Phong Vân Vô Kỵ không ngừng xoay chuyển ý niệmn, một lát sau giống như đã nghĩ thông suốt, bán tay nắm vào trong da đầu của A Long Tác cũng rút về:



- Thề đi!



- A…



A Long Tác đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ:



- Vâng thưa chủ công…



Sau khi thu một tia nguyên thần của lĩnh chủ vực sâu A Long Tác, Phong Vân Vô Kỵ liền cất bước đi về hướng vết nứt hình bán nguyệt. Quân đoàn Thâm Uyên cũng không tổn thất quá lớn, những chiến sĩ tiến vào Thâm Uyên lĩnh vực cũng chỉ là một phần nhỏ của quân đoàn mà thôi.



- Đi thôi



Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy Thái Huyền và Cổ Liệt Nhĩ nơi thông đạo hình bán nguyệt, liền lạnh nhạt phất tay, sau đó đi ra ngoài.



- Vâng thưa chủ công!



Trong mắt Cổ Liệt Nhĩ và Thái Huyền đều thoáng hiện lên vẻ mừng rỡ, quay đầu từ phía trên nhìn xuống vực sâu đen kịt.



Trên khuôn mặt A Long Tác có vẻ suy sụp, có vẻ bất đắc dĩ, còn có vẻ như vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, dẫn theo hàng trăm vạn chiến sĩ quân đoàn Thâm Uyên từ trong nước vực sâu đen kịt bay lên không.



"Đây rốt cuộc là ma công gì, vì sao chỉ vừa chạm vào thân thể, ma khí trong cơ thể ta liền không thể khống chế được nữa? Ma công như vậy còn ai có thể đối kháng!" – Vừa đi ra bên ngoài, A Long Tác vừa không ngừng suy nghĩ, nhưng vẫn tìm không ra lời giải.



"Rào rào!"



Trong tiếng bọt nước, đám chiến sĩ quân đoàn Thâm Uyên phía sau như cá vọt ra.