Phi Thăng Chi Hậu
Chương 510 : Quyết chiến Xi Vưu (11)
Ngày đăng: 21:06 19/04/20
Cửu tinh trên không, trời trăng lẩn tránh, đã không còn phân biệt được ngày đêm, thứ duy nhất còn lại chỉ là cảm giác mà thôi. Cuối cùng đã đến ước hẹn ba tháng. Bên trong Kiếm các yên tĩnh, Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra, cả phòng tràn đầy bóng kiếm, loáng thoáng có tiếng kiếm sắc va chạm vào nhau.
"Bồng!"
Phong Vân Vô Kỵ vén áo bào từ dưới đất đứng lên, lẳng lặng đẩy cửa lớn Kiếm các ra. Trì Thương và Viên Tề Thiên đang quỳ trước cửa, không biết đã yên tĩnh chờ đợi bao lâu. Ở nơi xa hơn, đám đệ tử Kiếm các và Hoàng Kim giáp sĩ phân biệt bày trận bên dưới vách núi.
- Sư tôn!
Trì Thương lẳng lặng nói.
- Ừ.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu một cái, ánh mắt lướt qua Trì Thương nhìn xuống dưới vách núi:
- Tất cả mọi người Kiếm các nghe lệnh, hãy theo bản tọa đi đến phương bắc!
- Rõ!
Trong tiếng rầm rầm, từng hàng Hoàng Kim giáp sĩ quỳ một chân xuống.
Ánh mắt ngước lên nhìn vào sâu trong trời đêm mờ mịt, Phong Vân Vô Kỵ bước ra một bước, dưới chân đã lướt qua mấy chục trượng, không nhanh không chậm đi về phương bắc. Ở phía sau, toàn bộ đại quân của Kiếm các cũng như thủy triều tràn theo.
Khi còn cách Ma Đô ở phương bắc chưa đến ngàn dặm, Phong Vân Vô Kỵ dừng lại trong hư không, sau đó vung tay xuống:
- Các ngươi hãy đóng ở đây, nếu có người nào đến gần hãy lập tức ngăn cản bọn họ bước vào trong phạm vi này! Kế Vô Cữu, ngươi hãy dẫn một vạn chiến sĩ phong tỏa mặt đông! Ám Ảnh, ngươi hãy dẫn một vạn chiến sĩ phong tỏa mặt tây! Tuyệt đối không để cho những cao thủ Thái Cổ bình thường đến gần khu vực quyết chiến.
Sau khi đi về phía trước trăm dặm, Phong Vân Vô Kỵ lại để lại không ít chiến sĩ Kiếm các và Hoàng Kim giáp sĩ. Cứ như vậy cách mỗi trăm dặm lại có đông đảo chiến sĩ Kiếm các đóng giữ, số lượng và thực lực của những chiến sĩ này cũng tăng dần từ ngoài vào trong.
Khi còn cách Ma Đô chưa đến năm trăm dặm, Phong Vân Vô Kỵ nói với mọi người phía sau:
- Các ngươi hãy ở lại nơi này! Trì Thương, ngươi cũng ở lại đây! Nhớ rằng tuyệt đối không thể đặt chân lên phía trước một bước! Nếu có người khác đến gần thì hãy ngăn chặn bọn họ, còn nếu không thể ngăn cản được thì cứ để bọn họ đi qua! Cao thủ tỷ thí phạm vi ảnh hưởng rất lớn, lần này nhất định không thể để giống như lần ở Đao vực. Tất cả những người công lực không đủ quyết không được để bọn họ đến gần. Về phần những cao thủ mà cả ngươi hiện giờ cũng không đối phó được, với năng lực của bọn họ có lẽ dư kình cũng không thể thương tổn đến.
Mặc dù trong lòng rất muốn đi cùng sư tôn, ít nhất cũng có thể đứng một bên quan sát, nhưng cuối cùng Trì Thương vẫn cúi đầu, cung kính đáp:
- Vâng thưa sư tôn!
Ba ngày trước khi diễn ra cuộc chiến giữa Xi Vưu và Kiếm Thần, đông đảo cao thủ từ bốn phương đã kéo đến. Đám người Kiếm các cũng không thể ngăn cản tất cả được, chỉ có thể ngăn cản những người công lực không đủ mà thôi.
Áo bào phất lên, Phong Vân Vô Kỵ ung dung bước vào trong sương mù dày đặc phía bắc, nơi đi qua sương mù đều lần lượt tản ra.
- Đứng lại, kẻ nào…
Trong sương mù dày đặc, một đội Thiên Ma giáp sĩ tay cầm trường kích bằng đồng xanh bay vút đến, đồng thời hét lớn, nhưng khi ánh mắt chạm đến cặp mắt hờ hững của Phong Vân Vô Kỵ, những lời tiếp theo lại im bặt, lần lượt nuốt trở về.
"Cộp!"
Phong Vân Vô Kỵ nhấc chân phải, đi qua giữa khe hở của đám Thiên Ma giáp sĩ kia. Khác với lần Đệ Nhất phân thần tới đây, hôm nay trong Ma Đô ngoại trừ đám người tuần tra lẻ tẻ bên ngoài, càng đi vào phía trong thì chiến sĩ Ma Đô lại càng ít. Sau khi đi lên phía trước thêm mấy ngàn trượng, trong Ma Đô đã hoàn toàn trống không, chỉ còn lại mây mù lượn quanh bốn phía.
Phong Vân Vô Kỵ thần thái nhàn nhã, cũng không nhanh chóng lướt qua không trung mà lại tiến tời từng bước một, dùng phương thức thu hẹp không gian bước vào trong Ma Đô. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Vô Kỵ, ngươi đã đến rồi!
Những luồng thần thức dao động từ phía trước bay đến, truyền đạt tin tức này.
- Ừ.
Phong Vân Vô Kỵ dưới chân hơi ngừng lại, lạnh nhạt đáp một tiếng, sau đó lại nhanh như cũ đi về phía trước. Với thần thức khổng lồ của hắn hiện nay, cho dù không cố ý, những tin tức vô tận trong không gian chung quanh vẫn không ngừng tràn vào trong đầu. Ở quanh khu vực trung ương Ma Đô, hắn cảm giác được sự tồn tại của đám trưởng lão Bắc Hải và Huyết Hải Ma Quân, tại nơi hơi bí ẩn hơn còn có một số cường giả Thái Cổ chẳng biết từ lúc nào đã ở nơi này.
Một tiếng nổ lớn vang lên. Cách Ma Đô mấy ngàn trượng, đám người đứng xem cuộc chiến xếp thành từng vòng chung quanh lãnh địa tối tăm. Trong tầm nhìn, bọn họ chỉ cảm thấy bóng kiếm và cây búa lớn, cùng với khối đá đen kịt trôi lơ lửng trong hư không kia bỗng biến mất trong chốc lát, sau đó lại nhanh chóng xuất hiện trước mắt giống như ảo giác.
Trời đất hoàn toàn yên tĩnh, kể cả đám Hoàng Kim giáp sĩ và Kiếm các đều nín thở, khẩn trương nhìn chăm chú vào khối đá to lớn giữa hư không vắt ngang trời đất kia.
"Ầm! Ầm!"
Hai tiếng nổ lớn vang lên. Bóng kiếm kinh thiên và cây búa lớn có khí thế kinh người đều nổ tung thành một đoàn kình khí hỗn loạn. Hai luồng năng lượng to lớn tản ra trong hư không, bị cơn lốc ven rìa khối đá, mang theo vô số đá vụn và bùn đất bên dưới hút vào, càng làm tăng thêm uy lực của cơn lốc.
Từ bầu trời nhìn xuống, chỉ thấy ở đầu cuối của cơn lốc lưu lại trên mặt đất một vết lõm hình răng cưa thật sâu.
- Ta đã xem thường ngươi rồi. Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủi, thực lực của ngươi lại tăng mạnh như vậy.
Phía trên tảng đá lơ lửng, Xi Vưu từ trong bóng búa nổ tan chậm rãi bước ra.
Ở một mặt khác, Phong Vân Vô Kỵ tay áo phất phơ, mũi chân duỗi thẳng, chậm rãi từ phía trên hạ xuống khối đá, ánh mắt nhìn về phía Xi Vưu thần thái ung dung đang bước đến, lạnh lùng nói:
- Ngày xưa Xi Vưu chính là ma đầu nhất đẳng, ngay cả tứ đại Chí Tôn của Thái Cổ cũng chưa chắc đã để trong lòng, hôm nay tại sao lại năm lần bảy lượt nương tay như thế? Rốt cuộc ngươi còn chờ đợi gì?
Xi Vưu nghe vậy liền dừng lại, đứng trên một mỏm đá nhô lên, chân mày hơi nhíu lại nói:
- Phong Vân Vô Kỵ, ngươi là một đối thủ hiếm có. Từ khi bắt đầu ta vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, đó là ta có nên giết ngươi hay không?
- Bản tọa mặc dù đã thu hồi một nửa công lực, nhưng cũng không đủ khả năng bắt sống ngươi. Những năng lực bình thường đối với ngươi căn bản vô dụng. Muốn phân định thắng bại, e rằng cũng phải phân định sống chết.
Nói đến đây, trong lời nói của Xi Vưu lộ ra sát khí, nhưng sau đó lại giống như nghĩ đến điều gì, giọng nói lại trở nên hòa hoãn:
- Hiên nay chính là lúc cản tọa cần dùng người. Thủ hạ của bản tọa vốn không có một ai đạt đến cấp bậc như ngươi, cho dù năm đó khi bản tọa mạnh nhất cũng vậy. Mà thế lực phía sau ngươi bản tọa lại rất thèm muốn. Giết ngươi thì không nỡ, nhưng nếu không giết ngươi, với ngộ tính và tốc độ tiến bộ của ngươi, thêm một thời gian nữa e rằng cả bản tọa cũng không phải là đối thủ của ngươi.
Xi Vưu chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra thần sắc kỳ dị:
- Phong Vân Vô Kỵ, ngươi nói xem ta nên làm thế nào đây?
Phong Vân Vô Kỵ cũng không trả lời, áo bào tung bay, một bàn tay từ trong tay áo bào rộng thùng thình vươn ra như tia chớp. Đệ Ngũ Kiếm Đảm phát ra một tiếng kiếm ngân réo rắt, hóa thành một vệt cầu vồng màu đen trượt vào trong bàn tay hiện rõ gân xanh của Phong Vân Vô Kỵ. Phong Vân Vô Kỵ cầm kiếm nơi tay, cũng không dừng lại, lập tức chém một kiếm vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng chậm rãi về phía Xi Vưu.
- Nếu đã khó quyết định như thế, vậy để ta quyết định thay ngươi!
Trong lời nói đầy khí phách lộ ra một ý chí cường đại vượt trên tất cả.
Một kiếm này của Phong Vân Vô Kỵ rất nhẹ, giống như không có một chút khí lực nào. Nhưng vừa trông thấy, con ngươi của Xi Vưu bỗng nhiên co lại, trên mặt hiện lên vẻ cẩn thận, năm ngón tay phải xiết thành hình nắm đấm, cũng đánh ra một quyền nhẹ nhàng.
Ở hai bên đông tây, hai đoàn mây đen che phủ trời đất nhanh chóng cuốn tới, bao trùm cả không gian.
"Ầm!"
Một tia chớp sáng đỏ qua lại giữa tầng mây dày đặc, bên dưới có hai cơn gió ngược dán vào mặt đất cuốn tới.
"Bộp bộp!"
Bên ngoài Ma Đô, một tên cao thủ Thái Cổ đang tập trung tinh thần quan sát hai cường giả trong hư không quyết chiến, bỗng nhiên cảm thấy eo bàn tay phải đang xiết lại hơi ẩm ướt, bất giác cúi đầu nhìn. Chỉ thấy trên trên eo bàn tay thô ráp hình chiếc nĩa, một vết ướt như nước mắt từ trong khe rãnh bên ngoài da lan ra.
"Trời mưa rồi?" - Nam tử kia kinh ngạc, bất giác ngẩng đầu lên nhìn về phía tầng mây dày dường như cao chưa đến trăm trượng trên đỉnh đầu. Chỉ thấy trong khe hở giữa tầng mây có những giọt mưa phùn rơi xuống, chỉ trong khoảnh khắc nam tử kia ngẩng đầu lên, mưa phùn vốn thưa thớt đã hóa thành mưa to dày đặc từ trên đỉnh đầu nghiêng nghiêng trút xuống. Từng hạt mưa nặng trĩu lớn khoảng bằng hạt đậu như một bức rèm châu từ bầu trời rũ xuống, giăng đầy trong trời đất.
"Bộp! Bộp!"
Trời đất vốn yên tĩnh bỗng tràn ngập tiếng giọt mưa rơi vào trên đất đá. Nhưng giọt nước rơi xuống mặt đất liền hóa thành hơi nước trắng xoá bắn tung ra.