Phi Thăng Chi Hậu
Chương 517 : An Đức Liệt rời đi và kế hoạch của Tà Hồn
Ngày đăng: 21:06 19/04/20
Trong thế giới của Bổn Tôn.
"Xoẹt!"
Bổn Tôn khẽ giơ tay phải lên, một điểm lửa thiêng trong ngón trỏ phải bị đốt cháy bị bức ra ngoài, hóa thành một vệt sáng bay ra khỏi đầu ngón tay, sau đó chui vào trong kiếp vân màu đỏ không ngừng cuộn trào trên đỉnh đầu. Sau khi điểm lửa thiêng nhàn nhạt kia chui vào trong kiếp vân, toàn bộ kiếp vân dày đặc trên bầu trời bắt đầu sôi sục, không ngừng phồng lên, màu đỏ càng trở nên rực rỡ, chỉ là bên trong còn mang theo chút màu đen nhàn nhạt không thể xóa đi.
Sau khi bức điểm lửa thiêng này ra khỏi cơ thể, lớp da bị đốt cháy của Bổn Tôn liền khôi phục lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Dưới sự quan sát của Chiến Tâm và Đao Thần, thân thể Bổn Tôn bỗng nhoáng lên, hóa thành một điểm sáng bạc biến mất ở bên ngoài Thế Giới.
Ngay lúc khí tức to lớn của Hắc Ám Chủ Thần từ phía trên không gian vương triều Ma Đế Hoàng rút đi, trong đại điện nghị sự của Ma Đế Hoàng hiện giờ, một đám quần thần mặt như màu đất nhìn về phía Ma Đế Hoàng đang nhắm mắt suy tư trên đại điện.
Ma Đế Hoàng nghiêng người dựa lưng vào bảo tọa bằng đá đen rộng rãi, chiến giáp đen kịt và bảo tọa như hòa làm một thể, áo giáp che kín mặt khiến đám yêu ma không thể nhìn ra được ý nghĩ trong lòng của vị đại đế này.
Trong cả vương triều, khi chúng yêu ma nằm rạp xuống đất vì kinh sợ uy nghiêm của Chủ Thần, thể xác và tinh thần đều run rẩy, cũng chỉ có vị đế hoàng vĩ đại này vẫn duy trì tư thế như cũ, lẳng lặng ngồi trên bảo tọa thuộc về hắn. Tay phải mang bao tay đặt trên bảo tọa bề ngoài nhẵn bóng, đường cong lưu loát, năm ngón tay lần lượt gõ nhẹ vào tay vịn bằng đá đen phát ra những tiếng vang khẽ lộp cộp.
Tiếng vang kia giống như một chiếc chùy nhỏ vô hình gõ vào lòng đám ma tướng của vương triều. Không ai biết vị vương triều đại đế này rốt cuộc đang nghĩ gì.
- Tế ty!
Sau thời gian dài trầm mạc làm người ta khó chịu, Ma Đế Hoàng đột nhiên lên tiếng.
- Có thuộc hạ!
Lão tế ty thấp thỏm bất an đi lên phía trước.
- Chuyện tế tự hãy để sau!
Ma Đế Hoàng nói như đinh đóng cột.
Lão tế ty giật mình, sau đó nói:
- Nhưng thưa bệ hạ, tất cả những thứ cần thiết cho tế tự đều đã chuẩn bị xong rồi.
- Bây giờ không cần thiết nữa.
Đầu ngón tay của Ma Đế Hoàng gõ một cái lên tay vịn như pha lê đen, nói một cách không thể nghi ngờ:
Nhìn khắp Thái Cổ, trong số cao thủ mới mới nổi lên, những người mạnh nhất có thể kể đến Phong Vân Vô Kỵ của Kiếm vực, cùng với con trai của Bạch Hổ Chí Tôn là Công Tôn Chỉ Thương, còn có Huyết Hải Ma Quân của Bắc Hải.
Nhưng Huyết Hải Ma Quân đã không còn xem là một nhân vật mới nổi, hơn nữa thời đại thuộc về y đã qua rồi, cộng thêm việc tẩu hỏa nhập ma khiến cho y không thể nào thành tựu được Chí Tôn.
Về phần con của Bạch Hổ Chí Tôn là Công Tôn Chỉ Thương, số người biết cái tên này rất ít, nhưng tất cả những người đó đều là cường giả tuyệt đỉnh. Còn những người biết Công Tôn Chỉ Thương tu luyện "Vạn Ma Diễn Sinh quyết" kinh khủng và quỷ dị thì lại càng ít hơn.
Người nói rằng võ công của Công Tôn Chỉ Thương không thấp hơn Kiếm Thần là một gã cao thủ tiềm tu Thần cấp hậu kỳ. Cho dù chưa từng thấy qua bản thân Công Tôn Chỉ Thương, nhưng cường giả tiềm tu tự xưng là Ngạo Vô Thương này kể rằng, có lần gặp phải một đối thủ lợi hại, còn chưa kịp nhìn thấy mặt đối phương thì đã bị đánh bại một cách dễ dàng, người đó tự xưng Công Tôn chỉ thương, chính là con trai của Bạch Hổ Chí Tôn.
Số người tuyên bố đã từng gặp Công Tôn Chỉ Thương không chỉ có một. Những người gặp phải Công Tôn Chỉ Thương, hơn nữa còn biết được lực lượng áp đảo của hắn, dường như đều là cường giả của Thái Cổ có chút địa vị và quyền uy, không biết là trùng hợp hay là vì sao.
Nhìn khắp Thái Cổ, người có thể dung hợp với thánh thú Thanh Long, thành tựu Đệ Ngũ Chí Tôn cũng chỉ nằm trong trong hai người này. Trước mắt xem ra người có khả năng nhất chính là Kiếm Thần của Kiếm vực. Có thể đánh bại Xi Vưu, cho dù không phải là Đệ Ngũ Chí Tôn thì cũng chênh lệch không xa.
Phong Vân Vô Kỵ lại không hề hay biết những điều này, nhưng những đệ tử Kiếm các đi lại bên ngoài tới nơi nào cũng nhận được sự tôn kính của các tộc nhân khác. Bọn họ thật sự cảm nhận được sức ảnh hưởng của Phong Vân Vô Kỵ tại Thái Cổ đã gia tăng như thế nào sau trận chiến này.
Tại Kiếm vực.
Phong Vân Vô Kỵ và đệ tử Trì Thương ngồi xếp bằng bên trong Kiếm các. Trước người Phong Vân Vô Kỵ có một ấm trà hương phát ra mùi thơm nhàn nhạt. Từ miệng ấm trà hình hạc có một luồng khói thơm ngát lượn lờ, mang theo bọt nước nhàn nhạt bốc lên, tan vào trong hư không. Phía dưới ấm trà bằng sứ trắng có khắc hoa là một mâm trà hình tròn, trong mâm có để hai chén trà nho nhỏ.
Bên phải chiếc bàn vuông là Trì Thương đang ngồi khoanh chân, mái tóc dài rũ đến tận đất, yên lặng không nói gì. Bên trái lại là Viên Tề Thiên vẫn có chút không quen với quần áo của loài người, mặc dù hơi khó chịu vì phải ngồi yên mà không hiểu để làm gì, nhưng ánh mắt nghiêm nghị của Phong Vân Vô Kỵ thỉnh thoảng liếc qua lại khiến hắn không dám tuỳ tiện cử động. Còn bên phía bàn vuông đối diện với cửa lớn Kiếm các lại là trống không, giống như ba thầy trò đang chờ đợi ai đó.
Phong Vân Vô Kỵ nhắm mắt suy tư, thỉnh thoảng mí mặt lại lộ ra một khe hở, dường như hắn cũng không nắm chắc người đang chờ đợi sẽ xuất hiện ở đây.
"Bình!"
Cánh cửa lớn khép hờ bỗng nhiên bị một trận gió lớn mở ra, hai cánh cửa lớn một trái một phải dán chặt vào vách tường. Trong gió lớn từ bên ngoài thổi vào, một nam tử cao lớn mặc áo bào đen dáng vẻ mệt mỏi phong trần bước vào bên trong Kiếm các.
Phía đối diện, thân thể Phong Vân Vô Kỵ khẽ run lên. Trì Thương hiếm khi nhìn thấy sư tôn lại có tâm tình không yên như vậy. Sau khi hít sâu một hơi, Phong Vân Vô Kỵ liền bình tĩnh lại, mí mắt nhấp nháy một chút sau đó mở ra. Trong cặp mắt thâm thúy phản chiếu hình ảnh của nam tử mặc áo bào đen vẫn mang theo gió mưa bên ngoài cửa, áo choàng bay phần phật. Phong Vân Vô Kỵ không khỏi chớp mắt một chút, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp.
"Huỳnh Hoặc, đã lâu không gặp!" – Lời nói đã lên đến cổ họng, cuối cùng lại trở thành một câu lạnh nhạt:
- Mời ngồi!