Phi Thăng Chi Hậu

Chương 52 : Kiếm Hoàng chi cảnh

Ngày đăng: 20:59 19/04/20


(Cảnh giới Kiếm Hoàng)



Grừ! Thái Cổ Ma Viên hấp nạp sức mạnh vô cùng vô tận của các vì tinh tú, toàn thân chốc lát biến thành đỏ máu, thân hình lớn lên, không ngờ một lần nữa vươn cao thêm vài ngàn trượng, thân hình vốn đã cao đến hãi người, đã biến trở thành gần như chống trời đạp đất.



Một luồng gió lớn cuồng bạo nổi lên ở chu vi ngàn thước quanh thân người Thái Cổ Ma Viên, con Thái Cổ Ma Viên khuôn mặt hung ác, thậm chí đáng ghét, chợt một chân đạp mạnh xuống, trong phạm vi ngàn thước, mặt đất như sóng biển nổi lên, sau đó từng khối đá vỡ mang theo ánh sáng màu đỏ máu phá không bắn ra, như mưa lớn ngập trời bắn tới những vũ giả Thái Cổ.



Bao quát Phong Vân Vô Kị bên trong, toàn bộ đều ở trong phạm vi vụn đá tấn công. Mắt thấy đá vụn với khí thế vạn quân bắn tới, Phong Vân Vô Kị trong lúc đó đột nhiên như ngộ được điều gì, bất giác đưa tay phải ra, mở lòng bàn tay, tà tà đối chuẩn với bên dưới.



Ầm!



Một luồng sức mạnh vô hình như đón lấy đám đá vụn số lượng lên đến hàng ngàn vạn đang bắn tới, sau đó mọi người chấn kinh nhìn thấy mưa đá màu máu như trải đầy mặt đất không ngờ dừng lại một cách kì dị. Thời gian dừng lại không lâu, tối đa không vượt quá một khắc, sau đó lại bằng tốc độ cũ bắn tới.



Binh binh binh!!!



Một loạt âm thanh vật cứng xuyên qua cơ thể truyền lại, từng trận kêu thảm không ngớt trong tai. Bằng sức mạnh của con Thái Cổ Ma Viên này, mượn sức mạnh của tinh tú phát ra một kích này, tuy sức mạnh đã bị phân tán, nhưng dù như vậy, sức mạnh ấy đã siêu việt một cao thủ Thái Cổ phổ thông.



Không kịp chống đỡ, hàng trăm vũ giả bị đá vụn xuyên người mà chết, hàng ngàn vũ giả thụ thương. Đa số người trong giây phút cuối bay lên cao, hiểm hóc né qua một kích ấy.



"Ha ha ha ..... Ta hiểu rồi, ta cuối cùng cũng hiểu rồi, thì ra đó là cảnh giới Kiếm Hoàng!" Một trận cười điên cuồng đột nhiên truyền ra bốn phía, mọi người vọng theo tiếng cười, nhìn thấy Phong Vân Vô Kị toàn thân đầy máu, vừa rồi gián tiếp giao thủ, làm y bách khiếu xuất huyết, uy nghiêm của Thái Cổ Ma Viên không phải ai cũng có thể chịu đựng được. Nhưng Phong Vân Vô Kị thụ trọng thương như vậy, ngược lại lại không biết sao cười lên, cười càng lúc càng lớn, mọi người cũng kì lạ, thầm nhủ, người này không phải điên rồi chứ.
Chấn kinh, tuyệt đối chấn kinh! Ai cũng không ngờ được, cao thủ kiếm đạo trẻ tuổi ấy không ngờ mạnh đến thế!!



Người Đao vực tính ra là đối với y hiểu rõ nhất, nhưng cũng không ngờ y trong khoảng thời gian ngắn ngủi, thực lực tăng lên như vậy.



"Phong Vân Vô Kị !"



Có người kêu lên. Vừa rồi mọi người đều ứng phó con hung vật này, nào có rỗi quan tâm Phong Vân Vô Kị vừa đột nhiên xuất hiện, đến khi có người kêu lên tên của y, lại thấy y lộ ra thực lực mạnh mẽ, lúc này mới rõ, nguyên lai người này là Phong Vân Vô Kị danh truyền thiên hạ.



Nhất thời các loại ánh mắt thể hiện biểu tình khác nhau đều hướng về Phong Vân Vô Kị . Nhưng con Thái Cổ Ma Viên sau khi nếm đòn, như đã trở nên thông minh, không dừng lại, nhân lúc mọi người chấn kinh, trở hai tay, chạy ra ngoài. Tiếng đập đất bình bình bình vang điếc tai.



"Các ngươi còn không đuổi mau, còn không đi, nó chạy mất đấy." Phong Vân Vô Kị chỉ Thái Cổ Ma Viên đang vội bỏ chạy, bình đạm nói. Sau đó liền nghe thấy một trận kinh hô, từng bóng người nhảy lên từ mặt đất, hướng con Thái Cổ Ma Viên đuổi theo. Dụ hoặc của Thần Cách thật quá lớn.



Phong Vân Vô Kị mỉm cười không nói, niềm vui đề thăng cảnh giới tràn ngập trong lòng, ngay cả đối với Thần Cách kia cũng không cảm thấy hứng thú, những thứ có mạnh hơn nữa, tìm được sơ hở, tự nhiên có thể dễ dàng đối phó. Mang theo minh ngộ ấy, Phong Vân Vô Kị , từng bước đi ra phía ngoài.



Vào lúc này, đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền lại một tiếng kinh hô: "Sư phụ, đợi con!"



Phong Vân Vô Kị chấn động quay đầu, nhìn thấy một cao thủ trẻ tuổi đang chạy tới ......